Kiếm tiền bằng nghề bất chính, kết cục đau khổ

Thảo luận trong 'Tin phật giáo mỗi ngày'

Tags: Add Tags
  1. admin

    admin Administrator Staff Member

    Mỗi ngày mẹ về với tụi em rất khuya và hay có bánh cho tụi em ăn lắm. Em không biết mẹ đi làm công việc gì, em chỉ biết bế em nhỏ hàng ngày đợi mẹ về để có bánh ăn thôi. Một hôm mẹ cùng người đàn ông lạ đi về nhà, em cũng không để ý. Khoảng 2 tiếng sau, có ngừơi đàn bà tới trước nhà chửi mẹ em rất dữ, những lời lẽ tục tĩu mà em không tiện kể ra đây, bà ta còn xông vô đánh mẹ em tới tấp. Em vừa khóc vừa kêu “bỏ mẹ con ra đi”. Hàng xóm cũng chạy tới can ngăn nên hai người đó bỏ về. Em ôm mẹ khóc rất nhiều, mẹ nhìn em mà lệ mẹ cứ rơi như mưa đổ. Lúc đó em mới hiểu. Mẹ đã vì tụi em có miếng ăn mà mẹ lại đi bán thân cho những người đàn ông xa lạ…

    [​IMG]
    Kể từ khi bị đánh ghen, mẹ em đã bỏ nghề không đi làm nữa. Rồi lại đi mượn tiền của người ta mấy trăm ngàn để làm vốn mua mãng cầu bán mong có tiền lo cho tụi em miếng ăn. Có một hôm bác hai ở gần nhà qua đòi tiền mẹ, em không biết mẹ đã mượn khi nào đến 500.000 ngàn. Thời đó số tiền ấy rất lớn chứ không nhỏ đối với gia đình em. Bác hai đó đòi tiền không được nên xiết miếng đất 4,5 mét vuông. Mẹ em nói “bác xiết đất, năm mẹ con tui biết sống ở đâu bây giờ. Bác hai nói: “Kệ bây, tao kỳ hạn thêm vài tháng cuối năm, nghĩa là gần bốn tháng. Tụi bây phải trả tiền cho tao, còn không thì tao vô nhà dọn dồ ra ngoài hết ráo không chừa một món”.

    Từ dạo đó trở đi mẹ cứ buồn và khóc vì sợ mất nhà. Em thấy vậy chịu không nổi nên hôm sau em đã lén mẹ đi ăn xin, vừa đi ăn xin vừa lượm ve chai với hy vọng là người ta sẽ cho em tiền thật nhiều vì thấy em là con nít, để em có thể phụ mẹ trả nợ, để không bị xiết mất căn nhà. Nhưng hỡi ơi, khi đi xin rồi mới biết không dễ dàng như em đã tưởng tượng. Em đi bộ rất xa để xin tiền. Và người ta cho tiền, cứ hỏi: “mày con ai mà nhỏ như vầy đã đi ăn xin rồi. Em trả lời “Dạ con đã 13 tuổi rồi chú, con xin tiền cho mẹ uống thuốc vì mẹ con bị bệnh ạ”. Lần đầu tiên em biết nói dối nên em rất sợ người ta biết sự thật lắm. Chú cười “Mày 13 tuổi gì mà tướng chúc ét vậy con. Thôi cầm tiền và đi xin nhà khác đi”. Em cảm ơn chú ấy xong liền ra chỗ khác. Nhìn 500 đồng trên tay em vừa mừng vừa khóc. Mừng là vì em đã xin được tiền, khóc là vì tiền ít quá. Rồi e khóc mẹ ơi làm sao con có thể giúp mẹ đây. Và em cứ đi xin, đói thì em xin nước để uống lót dạ chứ không dám ăn vì sợ hết tiền. Vừa lượm ve chai vừa đi xin, tới chiều cộng lại được 8500 đồng, vì có người cho gạo nữa. Khoảng 2,5kg rưỡi gạo. Em đem hết tiền và gạo về cho mẹ. Về tới nhà em muốn xỉu vì em quá đói. Mẹ thấy em mặt mày tái mét, mẹ hỏi “gái dầm, con bị làm sao vậy?” Em vừa ngất ngư vừa lấy tay đưa gạo và tiền cho mẹ. Em nói “Mẹ ơi con đi xin được tiền cho mẹ nè”. Mẹ nghe vậy ôm em vào lòng khóc nức nở và nói “trời ơi tội nghiệp con tui”.

    Sau đó mẹ đưa em vô nhà múc cháo độn khoai mì cho em ăn. Mẹ nói con có đi đâu thì phải nói cho mẹ biết nghe con. Rồi từ hôm đó em xin mẹ đi bán bánh bò, bánh cam, đi mót thuốc rê, bán mía ghim…. Nói chung cái gì em cũng làm, vậy mà cũng không đủ tiền để ăn nói gì đến chuyện trả nợ cho bác Hai. Sắp đến tết mẹ em càng lo vì sợ căn nhà bị xiết. Lúc đó mẹ đang ngồi một mình, em mới đến bên mẹ và nói “Mẹ ơi, hay mẹ đem bán con đi. Mẹ trố mắt nhìn hỏi con nói gì vậy. Em nói con nghe mấy chị hành nghề bán thân bảo rằng: “Bán cái trong trắng của con gái cho mấy ông hồi xuân nhiều tiền lắm, đến mấy triệu lận mẹ ạ. Vì khi đi bán bánh bò em thường đến mấy chỗ đó bán nên vô tình em biết dược câu chuyện này. Em cứ mãi suy nghĩ mẹ đẻ mình ra, chỉ có mẹ mới có quyền được đụng đến cái quý này, chứ mình không cho tên nào đụng vô mình hết. Và em một hai đòi mẹ phải nhận lời bán cái quý nầy đi, nếu con tự đi sẽ bị người ta lừa mất hết tiền thì tiền đâu mà trả nợ đây mẹ? Mẹ ngồi im một hồi, mẹ mới nói lên một câu: “Hic.hic…mẹ xin lỗi con. Mẹ thật vô dụng”. Cuối cùng mẹ đã đồng ý đưa em đi bán, chỉ vì muốn trả nợ cho căn nhà bị xiết.

    Và kể từ khi em bán cái quý giá ấy, em trở thành cô kỹ nữ 13 tuổi, bán với giá là ba triệu đồng. Bà má mì lấy một nửa tiền, còn 1.500.000đ em đem về đưa cho mẹ, giải quyết xong căn nhà. Em vẫn tiếp tục đi làm vì muốn lo cho mẹ đỡ khổ hơn, cũng đi làm ở chỗ bà má mì đó. Những quy định ở đó là đào chỉ được một nửa tiền. Ví dụ em được 100 thì má mì cũng được 100.

    Khi em làm gần 2 năm ở đó thì chồng của bà má mì bị tai nạn xe, bị bại liệt nửa người. Có mấy chị làm chung với em biết chuyện tai nạn này đã chế nhạo má mì:”Đáng đời cho gia dình bả, ai biểu bả ăn tiền xương máu của chị em mình quá đáng làm chi, bây giờ bị quả báo.” Và tụi em giải tán đi chỗ khác làm.

    Em làm cũng nhiều tiền, làm ra bao nhiêu em cũng đưa hết cho mẹ, em không xài đến một ngàn. Từ chỗ em đưa tiền như vậy nên mẹ đã thay đổi tính tình: Ăn xài phung phí, bao bạn ăn uống hả hê, trai gái tư tình, đánh đề… nói chung là tứ đổ tường, không biết tiếc rẻ đồng tiền xương máu của em và vài năm sau đó mẹ em cứ như vậy. Buồn quá nên em bỏ nhà đi không về luôn, khi nào nhớ mẹ lắm thì em mới về thăm mẹ.

    Từ đó em bôn ba khắp xứ tự nuôi sống bản thân bằng nghề kỹ nữ. Rồi có hôm em về thăm mẹ, mẹ nói với em rằng:” Con đi lấy chồng Đài Loan đi! Nó giàu, có thể nuôi được gia đình mình và con cũng không phải đi làm nữa”. Em không chịu, mẹ đòi tự vẫn và nói em là đồ bất hiếu. Vì em năm đó cũng 21 tuổi rồi, và đang yêu một anh chàng ở Biên Hòa. Mẹ một mực bắt em phải lấy Đài Loan và khóc la inh ỏi lên vì mẹ biết điểm yếu của em là mỗi khi em thấy mẹ khóc ví như có người đang giết em vậy. Rồi em đành chấp nhận bỏ người yêu cho dù em rất đau khổ. Hic hic… Và em đi chào đoàn rồi lấy chồng Đài Loan. Khi qua tới xứ người thì hỡi ơi đó là một tai họa ập xuống đầu em chứ nào phải là cảnh thiên đường mà mọi người hằng mong ước. Hic hic.

    Em đã bị hành hạ rất tàn nhẫn vì em đã lấy nhầm tên nghiện rượu. Mỗi khi đánh em, hắn chửi: “Tao chỉ bỏ tiền ra mua mày về để hành hạ cho vui chứ yêu thương gì. Cái loại người như mày, đã không còn cái quý, với tao mày chỉ là đồ bỏ.” Em cắn răng chịu đựng những trận đòn ấy: khi thì xé áo em, khi phun nước miếng vô cơm rồi bắt em ăn, khi thì đuổi em ra ngoài sân không cho ngủ – ở giữa màn đêm âm tới 5 độ lạnh thấu xương, khi đánh cho đổ máu hắn mới hả dạ…em chịu đựng tới 2 năm.

    Có hôm em vô tình đi ra sau nhà, em thấy hắn đang đập một con rắn. Em hỏi: “Ông đập nó làm gì, thả nó ra đi.” Ổng nói tao thích đập cho nó chết đó, rồi ổng đi vô nhà lấy máy khè lửa mà người ta hay hơ ống nước cho quéo lại. Ổng đốt con rắn khi nó còn sống, đầu con rắn cứ lắc qua lắc lại trong đám lửa. Và ổng nói “Tao chờ con rắn đi chung với mày tới rồi tao giết luôn cho đủ cặp.” Đúng thật ba hôm sau có thêm một con rắn mò tới đúng ngay chỗ con rắn đã bị giết. Và em ở trong nhà nghe ổng la lên “Tao đã đợi mày ba ngày rồi!” Em chạy ra thì con rắn đã bị ổng đập chết rồi.
    Một tháng sau đó ổng bị người ta giết ngay trong tiệm trầu cau mà ổng đã mở để cho em bán. Em lại là nhân chứng đầu tiên và cuối cùng: Hôm đó ổng đi nhậu và đánh nhau với người ta. Tối người ta tìm đến tiệm trầu, gõ cửa sau của tiệm, ổng đi ra mở cửa thì bị người ta lôi ra ngoài sân sau nhà chém. Vì ở đằng sau là khu đất trống, em nghe ổng la thất thanh “Sao anh chém tôi?” Em vội chạy ra và thấy tên hung thủ đã vung cây dao thật dài chém lên đầu ổng. Em chạy tới ôm ổng thì tên hung thủ đá em té. Hắn tiếp tục vung dao chém nhát thứ hai lên vai của ổng, lòi cả xương sọ lẫn xương vai. Em quỳ xuống năn nỉ hắn “Xin đừng chém ổng nữa.” Em thấy ổng ngồi bẹp dưới đất lắc qua lắc lại như người mất hồn không khác gì con rắn mà ổng đã giết. Em van xin tên hung thủ mà không được. Tiếp theo hắn nắm cổ áo ổng lôi ổng đứng lên chém thẳng vô bụng lòi ruột tại chỗ và ổng chết từ từ với những tiếng rên “cứu tôi, cứu tôi…”, giống như ổng đã đốt con rắn chết dần chết mòn vậy. Sau vụ án đó nhà nước cho em về Việt Nam vì sự an toàn của em.
    Tĩnh Tâm​
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ bài viết đến mọi người