Mao sơn bán sơn lúc ẩn lúc hiện nhưng không phải chỗ thanh tịn, cuộc sống thuộc về bản thân mình thì đương nhiên có thể làm cho nó càng tươi đẹp Trong phố có một hộ gia đình khá giả, luôn muốn có một người con trai để nối dõi, thậm chí chấp nhận chịu phạt để sinh đến đứa con thứ ba. Cuối cùng đứa con thứ ban cũng là con trai, đương nhiên được chiều chuộng hơn cả. Cậu bé nhìn thấy cái gì ngon hay đồ chơi gì thích liền đòi ngay nhưng với điều kiện gia đình khá giả như này thì cậu gần như được đáp ứng hết. Đứa bé có chút ương ngạnh nhưng không phải xấu tính lắm Một năm mùa hè, gia đình đó đưa cậu bé mới học lớp 3 cùng lên chùa du ngoạn. Họ cầu phúc trong tổ đường, cha mẹ cầu phật gần như đều liên quan đến tiểu thí chủ chẳng hạn như hi vọng con học hành giỏi giang, mạnh khỏe. Cậu nhóc nhìn thấy mấy cậu bé cũng chạc tuổi cậu chạy đi chạy lại trong sân, chẳng cần học hành gì nên trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ, liền nói với cha mẹ xin cha mẹ cho lưu lại trong chùa một thời gian. Cha mẹ cậu nói thế nào cũng không nghe, đành phải tìm sư phụ thương lượng. Các sư phụ trong chùa lúc đầu không đồng ý, nhưng thấy tấm lòng của cha mẹ cậu nên đành đồng ý cho cậu ở lại chùa 10 ngày, nhưng kèm theo một điều kiện, nếu cậu đã ở trong chùa thì phải chấp nhận quy tắc lễ nghi trong chùa, một điều cũng không được phạm phải. Cậu bé vì rất muốn được ở lại chùa nên đồng ý ngay lập tức nhưng cha mẹ cậu lại có chút không yên tâm nên xin các vị sư phụ chiếu cố để ý đến cậu nhiều hơn, khi xuống núi họ cho gia nhân mua rất nhiều đồ gửi lên núi cho cậu, đến khi cần thì có cái mà dùng. Đêm đó, sư phụ Trí Duyên giảng giải tận tình cho cậu các các quy định trong chùa còn cậu thì ngó đông nhìn tây, gật đầu lia lịa nhưng cũng không biết là những điều sư phụ giảng mình đã nhớ hay chưa. Khi sư phụ Trí Duyên giảng xong, tiểu thí chủ đứng dậy định về phòng đi ngủ thì sư phụ nói với cậu rằng trong chùa có một quy tắc nếu phạm giới 10 lần thì phải chấp nhận hình phạt khắc nghiệt trong chùa. Giới Sân cảm thấy rất kì quặc, cậu ở trong chùa lâu như vậy rồi mà cũng chưa bao giờ nghe thấy hình phạt nghiêm khắc dành cho tăng nhân. Tiểu thí chủ đến ngày thứ hai thì đã cảm thấy không quen rồi, 4h sáng Giới Trần và Giới Si sợ cậu bị phạt đành phải lôi cậu từ trên giường dậy. Giờ học buổi sáng cậu ngủ gật trong lớp bị sư phụ Trí Hằng đánh cho mấy cái vào tay, khi sư phụ kể câu chuyện bảo cậu rót trà thì cậu làm vỡ cả cốc trà của hương khách Dần dần tiểu thí chủ phát hiện ra cuộc sống ở chùa khác xa so với tưởng tượng của cậu, đến thức ăn cậu ăn cũng không quen, mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa cơm chay. Chập tối hôm đó, sư phụ Trí Hằng còn đuổi người gia nhân nhà tiểu thí chủ được sai mang đồ ăn vặt lên cho cậu. Đêm đến, cậu trở mình liên tục mãi mới ngủ được, chỉ có mấy ngày mà cậu phạm lỗi liên tục. Ngày thứ tư, Giới Ngạo nói thầm với Giới Sân nên để ý giám sát Giới Ngôn bởi lúc nãy trong sân tiểu thí chủ vừa nhìn Giới Ngôn vừa nuốt nước miếng. Ngày thứ năm, tiểu thí chủ đã phạm đến 8 lỗi, những lỗi nhỏ nhặt thì nhiều vô kể. Chiều đó, cha mẹ cậu đến thăm, cậu sà vào lòng cha mẹ òa khóc muốn xuống núi bằng được, mẹ cậu ôm con khóc, cha đứng bên cạnh chỉ biết thở dài. Tiểu thí chủ xuống núi, cha me cậu bảo đến cáo biệt mọi người nhưng cậu cũng chỉ vẫy vẫy tay chào rồi nắm chặt lấy tay mẹ không muốn buông. Ngày xưa, khi ở nhà mỗi lần cậu không nghe lời thì mẹ cậu lại dọa có ông cà nhắc đến bắt đi nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng hiện giờ chỉ cần nói cho cậu lên núi thì cậu ngoan liền. Có lần Giới Sân hỏi sư phụ Trí Hằng hình phạt khắc nghiệt nhất là gì? Sư phụ cười nói, sợ tiểu thí chủ cứ ở chùa không đi nên nói ra dọa cậu ý thôi, thực ra là không có gì cả. Có người chỉ nhìn thấy cây trúc trong rằng hiên ngang, thanh nhã mà quên đi rằng khi lá trúc rụng thì sẽ có rắn xuất hiện, có người chỉ muốn đến nơi trăm hoa đua nở nhưng lại không biết rằng dưới đó đầm lầy đầy nguy hiểm Mao sơn bán sơn lúc ẩn lúc hiện nhưng không phải chỗ thanh tịn, cuộc sống thuộc về bản thân mình thì đương nhiên có thể làm cho nó càng tươi đẹp Thế gian có một điều mà người đời không biết đó là biết thỏa mãn với những gì mình có. Nguồn: Weixin Người dịch: Lê Hoa Bài viết được biên tập bởi qtcs.com.vn Theo SKCĐ