Gần đây, Bác sĩ viện trưởng tại một bệnh viện tỉnh của Thái Lan đã thuật lại câu chuyện hết sức kỳ lạ của một bệnh nhân, gây sự chú ý tò mò trong cộng đồng, đồng thời nó cũng khiến người ta khó có thể tin được. Viện trưởng cho biết: “Từ khi hành nghề bác sĩ, tôi chưa từng gặp và điều trị một căn bệnh nào kỳ quái như vậy. Bệnh nhân này trong vòng 3 năm đã phải phẫu thuật tới 5 lần, mỗi lần phẫu thuật tính chất lại nặng hơn so với lần trước, cuối cùng thậm chí đến một tay một chân cũng phải cắt bỏ, chỉ trong phút chốc người bệnh này đã trở thành một người tàn tật với duy nhất một tay một chân. “ Bệnh nhân kỳ lạ này có tên là Văn Lai, có một lần anh bị con rùa (thường được gọi là giáp ngư) cắn đứt một góc ở ngón út bàn tay. Lúc đầu, người này đến bệnh viện để điều trị cơn đau, cho rằng không có vấn đề gì, nhưng sau đó hai tuần, vết thương bắt đầu bị viêm sưng lên. Sau khi tiến hành kiểm tra y tế cho thấy vi trùng đã xâm nhập vào các khớp xương, bắt buộc phải cắt cụt ngón tay út, sau khi anh bị cắt đứt ngón tay út thì chỉ còn lại chín ngón tay. Không tới 6 tháng, Văn Lai lại đến bờ biển để chơi, thực sự không phải ngẫu nhiên khi anh lại bị một con rùa cắn đứt một góc ngón chân út. Một vài ngày sau đó chỗ cắn bị viêm sưng đau, sau khi đến bệnh viện chụp X-quang thấy rằng vi trùng đã xâm nhập vào khớp, do đó bệnh viện yêu cầu anh phải thực hiện phẫu thuật cắt cụt ngón chân út. Chưa đầy một năm, ngón chân và ngón tay lại bị viêm sưng lên rất đau, sau đó đến bệnh viện kiểm tra X-quang, không ổn rồi, xương đã bị vi khuẩn rất độc ăn tới rồi, ngay lập tức cần phải cắt đi một bàn tay và một bàn chân. Dưới sự đồng ý của bệnh nhân, bác sĩ đã cho tiến hành phẫu thuật nhanh chóng, nhập viện hơn 20 ngày, bệnh nhân này bỗng nhiên trở thành một người khuyết tật chỉ với một chân một tay. Văn Lai thật bất hạnh khi gặp phải những sự việc này, có rất nhiều người đã không ngừng cảm thấy kinh ngạc, nhưng điều kỳ lạ hơn lại tiếp tục diễn ra, giống như câu chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Một ngày nọ, Văn Lai cùng với mọi người tham gia lễ cạo đầu, những người tham gia đều ngủ tại một đền thờ Phật giáo, nhưng điều không may mắn lại xảy ra với anh. Một con chuột đã chọn Văn Lai để cắn trong khi hàng chục người cũng nằm đó, khiến cho anh đau khôn thấu la hét bật dậy. Mọi người bắt đầu bàn luận cho rằng chuột chỉ hay cắn những thứ có bản chất vô tri vô giác, bất cứ ai mà bị chuột cắn, chứng minh rằng người đó chỉ là một cái xác, đã không còn linh hồn, có như vậy lũ chuột mới dám cắn anh ta. Văn Lai cảm thấy vô cùng lo lắng bất an, hơn nữa chỗ bàn tay và bàn chân bị cắt vẫn còn cảm thấy đau âm ỉ, sau đó anh lại đến bệnh viện kiểm tra. Chụp X-quang cho thấy hai chỗ vết thương giống như lần trước bị vi khuẩn độc xâm lấn, nếu không cắt cụt cánh tay và bắp chân thì không được. Vì vậy, sau đó anh lại phải thực hiện cuộc phẫu thuật để cắt đứt phần cánh tay và cắt cụt một phần chân. 3 năm thực hiện 5 cuộc phẫu thuật lớn, viện trưởng cho rằng đây quả là một điều kỳ lạ chưa từng xảy ra, đặc biệt ông đã thực hiện cuộc điều tra về thân thế của bệnh nhân này để làm tài liệu nghiên cứu và phân tích. Văn Lai vốn là một người đàn ông 43 tuổi làm nông kiêm công nhân xây dựng. Những ngày trong tuần anh ta thường có thói quen uống rượu, nghiện ăn cá nước ngọt, đặc biệt là rùa, ba ba và các loại tương tự. Anh nghe người ta nói rằng nếu có thể ăn nhiều hơn một chục đến hai mươi con rùa hay ba ba, thì cả đời sẽ không gặp phải những bệnh như thấp khớp, đau khớp, sinh âm bổ thận, vì vậy anh thường hay gọi những món như thịt rùa chiên ớt, uống cùng với một chai rượu trắng, từ từ thưởng thức cảm giác ngon miệng của nó. Một ngày nọ, Văn Lai đã mua ở chợ một con rùa khổng lồ nặng hơn 10 kg và coi như đó là một món vớ bở. Một báu vật quý hiếm như vậy không nỡ một lần ăn hết, cần thưởng thức từ từ, nên anh ta đã không bảo quản lạnh để đảm bảo tươi mà nghĩ ra một phương pháp kì dị, gọi là một con rùa phân ra thành từng kỳ ăn dần. Bởi vì rùa và ba ba đều là một trong những loại trường thọ nhất, khó chết nhất, vì vậy khi giết thì không một lần giết ngay, thường nó có thể sống được trong một năm hoặc lâu hơn. Cách làm của anh chính là hôm nay ăn được bao nhiêu thì mới cắt thịt bấy nhiêu, sau đó sẽ bôi lên một lớp vôi tại vết cắt để cầm máu, do đó con rùa khổng lồ này được chia thành từ 10 ngày đến nửa tháng để ăn, nó vẫn còn sống cho đến khi cuối cùng bị chặt đầu trước khi ăn. Từ khi Văn Lai thành công với phương pháp dị thường này, đã có không biết bao nhiêu con rùa tiếp tục bị thực hiện theo phương pháp này. Có nhiều người thiện tâm đã nhắc nhở rằng cách làm như vậy thật quá tàn nhẫn và độc ác, không có lương tâm, nhất định sẽ bị ác báo. Nhưng anh ta không quan tâm, miễn là có đủ thịt rùa tươi ngon để thưởng thức là đủ rồi. Cho đến gần đây anh ta đã đích thân được trải nghiệm cảm giác thế nào gọi là phân kỳ xẻ thịt, chỉ có thể nói rằng đó là sự trừng phạt báo ứng ngay trong kiếp này trên thân thể anh ta, nhưng có hối hận cũng đã quá muộn rồi! Viện trưởng đã viết một kết luận trên hồ sơ bệnh lý là: “Y học không thể giải thích được sự việc chân thực về nhân quả báo ứng đáng kinh ngạc này” Xã hội ngày nay có rất nhiều căn bệnh lạ xuất hiện, cho dù đó là những chuyện xảy ra trên thân thể người, hay là bệnh về tinh thần như chứng trầm cảm, tự kỷ, nhiều người sau khi đau khổ đi khắp bốn phương để chữa trị, nhưng kết quả thường thấy là tuyệt vọng vô thuốc chữa, cả ngày chịu sự đau đớn cùng cực bị ác duyên giam hãm. Trong thực tế, một số bệnh cùng các chứng rối loạn hay là sự đau đớn về thể xác chỉ có thể dùng Phật Pháp để giải thích rõ sự thật – luật nhân quả không sai bao giờ! (Theo NTDTV Biên dịch: My My) Lời Bình: Luật nhân quả và quả báo sát sinh Để cảnh tỉnh thế gian. Giết những động vật lớn là sát sinh. Vô cớ giết những động vật nhỏ (ví đem con bọ ngựa ra bẻ đầu và bẻ từng chân của nó cho thích tay) và vô cớ hành hạ những sinh mệnh khác thì cũng bị tính là sát sinh; Nhưng nếu xử lý những sinh mệnh nhỏ ấy một cách chính đáng (muỗi chich thì đập muỗi,...) thì chỉ bị tính là sát sinh rất nhẹ không gây nhiều nghiệp báo. Nhưng nếu vô tình làm chết đông vật (như di chuyển lỡ đạp chết con kiến hay đi xe tông chết con chó... thì không tính phạm tội sát sanh) Theo quả báo sát sinh, nếu sát sinh càng nhiều thì sau này khổ càng nhiều, kiếp này không khổ thì kiếp sau phải khổ để trả nghiệp, ngoài ra con người nếu sát sanh nhiều thì còn có thể bị luân hồi thành các sinh vật khác để hiểu nỗi khổ của chúng, để cho con người hiểu rằng, nếu muốn sát sinh thì hãy chọn cách ít đau nhất; còn càng hạn chế sát sinh, càng ít tàn nhẫn khi sát sinh, thì càng ít nghiệp chướng, con cháu cũng đỡ khổ, và mồ mả càng yên ổn không bị loài vật nào quấy phá. Có lẽ đây chính là lời giải thích cho những bí ẩn có thật về quả báo sát sinh và những trường hợp có thật về người chuyển sinh thành sinh mệnh khác. Tóm lại, dù biết là trong cuộc sống khó tránh khỏi sát sinh, nhưng chúng ta vẫn cần hạn chế sát sinh, hạn chế được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, và khi thật sự cần giết con vật nào đó thì hãy chọn cách ít đau nhất cho nó để chỉ chịu nhè về nghiệp báo. Ăn thịt tuy không phải là sát sinh, tuy không tạo nghiệp chướng, nhưng nó ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ con người và gây ra rất nhiều bệnh tật. Có lẽ là vì Thượng Đế đã tạo ra con người với cấu tạo cơ thể không phải là động vật ăn thịt, cũng chẳng phải là động vật ăn tạp, cụ thể con người chỉ là loài ăn thực vật. Vậy nên càng ăn động vật (thịt, cá, mỡ, tiết, lòng, tim, gan, phèo, phổi,...) thì con người càng dễ sinh bệnh và chóng già. Còn sư thì không được ăn động vật nên chả mấy khi có bệnh, thậm chí còn sống lâu hơn người thường nữa, có béo thì chỉ béo khoẻ chứ không béo bệnh. Tĩnh Tâm sưu tầm