Tháng trước (tháng 8 năm 2014), tôi có đến nhà chơi nhà một anh bạn làm nghề thịt chó ở Cao Hạ - cái làng nổi tiếng nhất đất Hạ Thành về nghề giết mổ. Anh bạn này trước đây hai vợ chồng làm nghề thịt chó, chồng thịt chó và chế biến, vợ mang ra chợ bán. Theo như anh kể, trước đây hai vợ chồng anh mỗi ngày thịt khoảng 3, 4 con, ngày cao điểm thì 5, 6 con. Nhưng đến đầu năm ngoái, hai vợ chồng anh không làm nghề thịt chó nữa vì sợ chó “báo oán” gây chết hàng loạt các ông chủ lò mổ gần đó. Anh kể, anh làm nghề này cũng lâu rồi, trước đây thì chẳng sợ gì cả, nhưng biết các “đồng nghiệp” của mình hàng loạt chết bất đắc kỳ từ cũng làm anh sợ hãi mà bỏ nghề. Anh kể cho tôi nghe về cái chết kinh dị của những người bạn anh, có người thì đun nước thịt chó, không hiểu làm sao mà đầu chui vào nồi nước sôi mà chết; có người thì dùng quạt điện thổi rơm hun chó thì bị điện giật chết cứng, chết co quắp như con chó bị thui mồm há hốc, mắt trợn ngược, trên tay vẫn còn ôm cái quạt điện và và những cái chết “bât đắc kỳ tử” khác. Tôi nghe xong mà rợn tóc gáy. Anh nói, những người làm thịt chó như anh thì đi từ xa chó nó nhìn thấy đã sủa rồi, có con còn chưa thấy bóng nó đã chạy mất tích, có con thì gầm gừ lao vao cắn, người làm thịt chó nào cũng thế, chó nó rất sợ, cứ như bọn chó nó ngửi thấy mùi sát khí vậy! Tôi nghe anh kể cũng ngầm hiểu nguyên do vì sao. Trò chuyện với anh hồi lâu, tôi dần dần dẫn dắt anh vào các câu chuyện nhân quả báo ứng để cảnh tỉnh anh, tôi kể cho anh nghe về những câu chuyện tiêu biểu về quả báo sát sinh mà tôi đọc được hay nghe người khác kể lại, là chuyện “thiêu chết mèo mẹ, sáu người con bị bệnh nhũn xương”, nào là chuyện “ăn ba ba sinh con ba ba” và cuối cùng tôi kể anh chuyện “quả báo của ông chủ nhà hàng thích dùng động vật sống để mua vui cho khách”. Tôi kể mà anh gật đầu, gật đầu không nói một câu nào, có lẽ thâm tâm anh cũng một phần đã hiểu phải làm thế nào. Anh nghe xong chuyện tôi kể xong, chậm rãi nói với tôi: “Con chó thực sự nó cũng có tâm tính như con người em ạ, trong suốt cuộc đời làm thịt chó của anh, có một con chó làm anh không thể nào quên được”. Tôi nghe đến đây, bắt đầu tò mò hỏi anh về chuyện con chó đó thế nào. Anh kể vài năm trước, có một gia đình trên phố cổ gọi anh đến bán con chó nhà họ, bởi vì con chó nhà họ quá dữ, chủ nói nó không nghe, càng to thì nó càng ác, vì họ sợ nó gây họa nên gọi bán cho anh về thịt. Hôm đó anh đến nhà, tay cầm cái gậy thòng lọng (gậy chuyên cột cổ chó để kéo), con chó không như mọi lần đợi khách vào đến nhà mới chồm ra cắn, vừa nhìn thấy anh, hình như nó cảm thấy cái sát khí của người thịt chó, nó phi từ trong nhà ra cổng lao thẳng vào mặt định cắn cổ anh, anh nhanh tay dùng cái gậy trong tay vung một cái vào mõm nó, nó mới sợ vào chạy thẳng vào gầm dường gầm gừ, anh nói con chó này thuộc dòng chó xù cỡ bự, khoảng 40 cân (chó 40kg rất to, như béc dê Đức vậy). Cuối cùng anh cũng bắt được nó mang về nhà nhốt vào lồng. Anh nhốt nó chung với các con chó khác. Mấy hôm sau, anh đứng gần chuồng chó nói với vợ: “Tối nay làm thịt con chó to kia để mai em đi chợ Phùng Khoang bán”, vừa nói dứt câu, trong chuồng oăng oẳng tiếng kêu của các con chó khác. Anh và vợ quay ra nhìn thấy con chó bự lằm ệch ra, mồm hộc máu tươi, anh kéo ra và kiểm tra mới biết con chó cắn lưỡi tự tử chết. Anh chị lúc đó mới thực sự kinh hãi, chó biết nó sắp bị chết, không muốn bị đập chết mà cắn lưỡi tự tử, thật không thể tin nổi. Tôi nghe anh kể mà cũng thấy nổi hết gai ốc, trước nay tôi nghe thấy người cắn lưỡi tự tử vì sợ bị người ta tra tấn, vì uất hận chứ chưa từng nghe chó cắn lưỡi tự tử bao giờ. Thật sự là làm người nghe cũng phải suy ngẫm. Sau khi con chó cắn lưỡi chết, vì tiếc của, vốn bỏ tiền ra mua nó về bán, nay mà không thịt thì lỗ to. Anh chị quyết định vẫn thịt và chế biến như các con chó khác. Anh nói con chó này đúng là rất thiêng, đến thịt của nó cũng không bán được! Anh kể, mỗi lần thịt chó xong, anh sẽ cho cả con vào nồi hấp chín, sau đó mang cả con ra chợ bán (thịt chó hấp), nhưng thật kỳ lạ, không hiểu tại sao hôm đó anh sau khi cho chó vào nồi hấp thì vào nhà nằm và ngủ thiếp đi, ngủ mê man không biết gì, cứ như bị uống thuốc ngủ vậy. Khi anh tỉnh dạy, chạy ra xem nồi chó hấp thì thịt chó đã nhão như bùn, không thể bán được nữa. Tôi hỏi thế rồi anh xử lý thế nào với nồi thịt chó này, anh bảo: “Anh chị cũng sợ lắm chú ạ, con này không phải con chó bình thường nên anh quyết định đổ cho lợn ăn hết chứ mình không dám động một miếng”. Tôi nghe xong, trong lòng nghĩ thầm: “Có lẽ phúc dòng họ nhà ông anh này còn lớn, nếu mà ăn nồi thịt chó này, không biết chừng cả nhà gặp đại họa!” Xưa nay chó là con vật sống hiền hóa và gẫn gũi với con người nhất. Con chó một khi đã nuôi, chúng trung thành với chủ tuyệt đối, dù nhà chủ có nghèo, có đói chúng cũng không bao giờ bỏ đi, luôn làm đúng bổn phận giúp người trông nhà, bảo vệ tài sản cho chủ. Trước đây, khi tôi còn nhỏ, rất ít khi thấy người ta mang chó nhà mình đi thịt để ăn hay bán cho người khác lấy tiền, cuộc sống tuy nghèo nhưng người xưa quý cho như người trong nhà, chủ ăn ngô thì chó cũng ăn ngô, chủ ăn khoai chó cũng ăn khoai, hai bên người vật trở thành mối thâm tình sâu sắc, có nhà nuôi chó đến khi nó chết cũng không lỡ mang nó đi bán, đem nó đi thịt dù nhà rất khó khắn, chó xưa và người xưa phải chăng khác ngày nay? Nhưng ngày nay, thế sự đổi dời, con người càng ngày càng tàn ác, người ta nuôi chó, đợi chúng lớn lên thì bán lấy tiền, bán cho người ta thịt, người ta nuôi chó đợi nó béo rồi dình dình cầm chầy đập nó một phát chết lăn quay ra giữa nhà, những cảnh tượng đó tôi đã từng chứng kiến. Quả thực con người thật tàn ác, vì miếng ăn, vì đồng tiền mà có khi không những chó cũng đập chết, cũng bán lấy tiền, đến người họ còn đập chết, còn bán lấy tiền đó thôi! Con người thực sự đồi bại rồi! Viết đến đây, lòng tôi nghẹn ngào, sót thương, thương cho những con vật kia bị người ta giết hại, thương cho những con người khốn khổ kia vì vô mình mà gây họa, nhân quả luân hồi, cứ mãi mãi như vậy biết bao giờ chấm dứt đây! Tôi là người tuy mới giác ngộ và tin Phật pháp không lâu, nhưng một phần thấu hiểu được cái nghiệp của mình, mà biết hối cải chuộc tội. Nay mong mỏi có thể thông qua những câu chuyện mà chính tôi trải nghiệm để khuyên mọi người, hy vọng ai đó khi đọc được những dòng tôi viết này mà biết hối cải hành thiện. Hỡi các anh em, bạn bè, tín hữu gần xa hãy buông tay xuống, hãy tha mạng cho chúng sinh, đừng vì miếng ăn, đừng vì chút tiền mà sát hại động vật, chỉ cần các bạn buông tay hối cải, cải ác hành thiện, lấy đức chuộc tội, chỉ cần như vậy thôi cũng sẽ làm thay đổi vận mệnh không những của bạn và cả đời con cháu và những người xung quanh bạn. Hãy buông tay, hãy buông tay! Quay đầu là bờ! (Văn Phú - Hà Nội ngày 25.9.2014) Tĩnh Tâm