Khi Hòa thượng Diệu Pháp dẫn tôi đến một đại đạo tràng nọ thì Sư bà trụ trị Ni tự này kể cho Hòa thượng nghe nơi đây có hai Sa-di Ni, khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo trang nghiêm. Trước khi xuất gia, họ đều đã tốt nghiệp đại học, có bằng thạc sĩ. Sau khi họ phát tâm xuất gia rồi, thì trì tụng niệm bái sám, kinh điển thuộc mau, các oai nghi, mỗi mỗi đều ổn. Lẽ ra hai cô này có thể nổi bật xuất sắc trong chúng, nhưng ngặt nỗi họ mắc phải chứng bệnh…”đồng tình luyến ái” mà vị trụ trì khuyên mãi vẫn không được. Xin được tạm gọi họ là Ni X và Ni Y. Mới đầu hai cô này chẳng ai lìa ai, ngủ thì nằm sát bên nhau, đứng đâu cũng đứng chung, lên điện tụng kinh sớm tối thì một trước một sau, vào thiền đường cũng ngồi kề bên nhau. Thậm chí ngay cả đi rửa tay, hai người cũng chẳng phân ly. Mới đầu đại chúng chẳng để ý, nhưng lâu dần, trong chúng bắt đầu lưu tâm, phê bình. Bởi vì khi Trụ trì phái một trong hai người đi làm việc, thì người kia nhất định phải đi theo, nếu không cho thì làm ầm lên. Lần đó thấy vấn đề tuy không nghiêm trọng, nhưng lại ảnh hưởng đến sự thanh tịnh trong đạo tràng ni chúng. Mặc dù cả chúng ngoài miệng không nói gì, nhưng lại thường để mắt đến họ, cũng không phát hiện họ có hành động gì phạm thanh quy. Sư Trụ trì đã nhiều lần khuyên nhủ hai cô. Sau khi góp ý phê bình xong, thì Ni X bắt đầu lánh xa Ni Y, nào dè lại phát sinh việc không hay. Ni Y không chịu nổi cảnh Ni X lánh xa mình, nên giữa hai người xảy ra tranh cãi. Mặc dù họ không dám lớn tiếng làm ồn, nhưng cả hai thường gây nhau đến đỏ mặt tía tai. Có tranh cãi cho lắm, Y vẫn không chịu để X xa mình nửa bước, cứ kè kè giống như mẹ che chở con đi trên đường vậy. Theo như hai cô kể, tình cảm bọn họ có từ thời trung học, bắt đầu quen là thân ngay. Có thể nói rằng “Vừa gặp mặt đã thấy thương liền”. Từ lúc quen biết đến giờ họ chưa hề xa nhau. Vào đại học cũng chung trường, ở ký túc xá sinh viên dù người giường trên, kẻ giường dưới nhưng hai người vẫn thường ngủ chung. Chỉ cần X ở ngoài tầm nhìn của Y là trong lòng Y liền cảm thấy bất an. Ni Y thưa với Trụ trì rằng: - Con cũng cảm thấy như vậy là không bình thường, thế nhưng con lại không có cách để khống chế được nội tâm của mình. Do vậy mà sư Ni Trụ trì mới hi vọng Hòa thượng Diệu Pháp có thể giúp giải quyết vấn đề khó khăn này. Hòa thượng trầm ngâm một lúc rồi kể: “Cách đây ba đời, bọn họ từng là mẹ con: Mẫu từ, tử hiếu. Kiếp thứ hai thì họ tái sinh làm phu thê, quan hệ càng khắng khít, như keo sơn quấn quýt không rời suốt cả một đời. Do tâm dâm ái sâu nặng, nên kiếp vừa rồi họ sinh làm đôi chim yến, sớm tối chẳng lìa nhau. Đôi chim yến này làm tổ nơi cây đại thọ trước chùa. Nhờ vậy mà ngày ngày được nghe kinh thính pháp, nên đời này mới có thể cùng chuyển sinh làm người, cùng mang thân nữ, có trí thông minh, nhớ dai, lại được đồng xuất gia tu đạo. Nếu tu hành tốt, đời này họ có thể liễu thoát sinh tử. Nếu như tâm họ cứ mãi đắm chìm trong tình ái sâu đậm từ nhiều đời nhiều kiếp đến nay không thể buông bỏ thì kiếp sau nhất định họ sẽ đọa địa ngục, có muốn tiếp xúc với Phật pháp cũng khó được lắm”. Kể xong, Hòa thượng đáp ứng lời của sư Trụ trì thỉnh cầu, đặc biệt khai thị cho hai Ni X và Ni Y. Khi hai cô vừa nghe xong, hiểu rõ nhân duyên từ mấy kiếp trước của họ rồi thì sợ hãi. Họ lập tức phát nguyện buông bỏ hết. Họ cùng lên đại điện xin sám hối, phát thệ nguyện từ đó về sau sẽ tu hành cho thật tốt. (Trích từ quyển Nhân Quả Báo Ứng – Hạnh Đoan dịch) NHÂN QUẢ BÁO ỨNG TƠ HÀO KHÔNG SAI, MỘT MẢY LÔNG BỤI TRẦN CŨNG KHÔNG THOÁT. NGHIỆP THIỆN ÁC LUÔN THEO TA NHƯ BÓNG THEO HÌNH. QUẢ BÁO KHÔNG PHẢI KHÔNG ĐẾN MÀ LÀ CHƯA ĐỦ DUYÊN ĐỂ ĐẾN MÀ THÔI. NẾU ĐẾN BẠN SẼ KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI ÁC BÁO. VẬY VÌ SAO CHÚNG TA KHÔNG NGHĨ ĐẾN ĐIỀU TỐT, NÓI ĐIỀU TỐT VÀ LÀM ĐIỀU TỐT CHỨ? XIN HÃY THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT. Tĩnh Tâm