Đối Cảnh Tùy Duyên..!

Thảo luận trong 'Tin phật giáo mỗi ngày'

Tags: Add Tags
  1. admin

    admin Administrator Staff Member

    Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa; Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể giản đơn; Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn. Đừng mong cầu người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính.
    Cuộc sống có người nói ít làm nhiều, cũng sẽ có kẻ chỉ biết hoa chân múa tay. Bạn không nên quá bận lòng, chỉ cần quản tốt việc của bản thân: làm những việc cần làm, đi con đường nên đi, giữ gìn sự lương thiện, nuôi dưỡng lòng chân thành; khoan dung với mọi người, nghiêm khắt với bản thân, còn lại thuận theo nhân duyên là được.

    [​IMG]
    Với người không có duyên, dù nói bao nhiêu lời cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể thức tỉnh mọi giác quan của họ…​

    Có một số việc, vừa phân trắng đen đã trở thành quá khứ; Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng; Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt nước; Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.
    Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể; năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu; chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết.

    Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. Vì thế trong cuộc sống hay công việc, nếu gặp chuyện không vừa ý, hãy nói với bản thân: “hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hãy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!”
    Trên đời, có một số việc không phải không để tâm, mà để tâm cũng không làm được gì hơn.

    Cuộc sống không có “nếu như”................... Mà chỉ có “hậu quả” và “kết quả”..!
    Đón nhận đời mình như thế nào là do bản thân lựa chọn, người khác không thể quyết định thay.

    Khi NGỘ rồi................. bạn sẽ biết cách lấy nụ cười để đối diện với tất cả..!

    ********Đừng nhặt những gì đã vỡ ...để rồi đứt tay.
    Đừng nắm những gì đang bay ...để rồi vụt mất.
    Đừng tìm những gì đã mất ...để rồi lại đau.
    Đừng nhìn lại phía sau ...để rồi thấy mình cô quạnh.
    Đừng ngước lên trời xanh ...để rồi nghĩ mình nhỏ bé.
    Đừng có để bị ngã ...mà không biết đứng lên.
    Phía Trước luôn có một con đường dành cho bạn.
    Chỉ là bạn quyết định bước tiếp hay dừng lại mà thôi..!

    "Chuyện trên đời không phải lúc nào cũng được thuận theo ý mình, nhiều khi mâu thuẫn hay khổ đau cứ liên tục ập đến như sóng biển từng cơn. Vậy làm sao có thể đối diện với nó một cách bình thản"

    Trời vừa hoàng hôn, đột nhiên có một người thanh niên trẻ tuổi, vẻ mặt dữ tợn bực bội chạy lên một ngọn núi gào thét. Người thanh niên này gào thét làm ảnh hưởng đến một vị thiền sư đang ngồi thiền cách đó không xa. Vị thiền sư hiền lành chậm rãi đi đến trước mặt người thanh niên và nở nụ cười. Sau đó, ông bắt chuyện cùng người thanh niên trẻ tuổi này…

    Trong lúc hai người họ nói chuyện, vị thiền sư một mực tươi cười và sẵn lòng nghe anh ta chia sẻ, thổ lộ. Anh ta kể rằng: “Sau rất nhiều năm tháng gian khổ, hiện tại tôi đã được giữ một chức vụ tương đối ở công ty, nơi tôi đang làm việc. Tôi cũng đã có bạn gái. Nhưng mà bây giờ thì tất cả đã mất hết rồi. Tôi không hiểu vì nguyên nhân gì mà ông chủ luôn tìm cách muốn sa thải tôi, thậm chí hiện giờ ông ấy còn đang bắt tôi phải hướng dẫn cho một nhân viên mới được tuyển dụng. Hàng ngày, tôi đều phải chịu áp lực rất lớn.

    Còn bạn gái, sau khi biết tôi khó khăn đã nói lời chia tay. Lý do mà cô ấy đưa ra là, cô ấy không chấp nhận một người mà không thể lo được cho cô ấy một cuộc sống sung túc giàu sang. Tôi thực sự rất tuyệt vọng.”

    Vị thiền sư vẫn lặng lẽ ngồi bên người thanh niên này và chăm chú nghe.
    Người thanh niên lại nói: “Tôi đã làm cho ông chủ này 8 năm liền, vậy mà ông ấy chỉ nói một câu muốn tôi rời đi. Còn bạn gái, lúc ban đầu mới vào thành phố này, không có ai nương tựa giúp đỡ, tôi đã giúp đỡ và chăm sóc cô ấy. Vậy mà, hiện giờ cô ấy cũng muốn rời đi…”

    Người thanh niên kể đến đây, dường như anh ta rất phẫn nộ, hai mắt như có lửa cháy bừng bừng.

    Vị thiền sư ngồi bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên vai người thanh niên rồi ông kéo tay anh ta đi lên đỉnh núi. Những cơn gió mát lạnh dường như đã làm nguôi ngoai phần nào sự bực bội trong lòng người thanh niên, khiến anh ta bình tĩnh hơn.

    Vị thiền sư bỗng nhiên dừng lại, rồi đưa hai tay ra bắt lấy một bông liễu đang bay trước mặt.

    Những bông liễu nhẹ nhàng mà ngang bướng, không chịu nằm yên trong bàn tay của vị thiền sư. Người thanh niên trẻ tuổi lặng lẽ nhìn vị thiền sư với vẻ khó hiểu.
    “Ha Ha, ta già rồi, không bắt được những bông liễu này nữa rồi!” Vị thiền sư nói xong, liền quay mặt về phía người thanh niên và nói: “Trên đời này có đủ thứ xinh đẹp và đặc sắc, nhưng không phải thứ gì chúng ta cũng đều bắt được. Nếu đã bắt không được thì chi bằng hãy buông tay ra và tiễn đưa chúng một đoạn đường, để chúng sống được càng tốt đẹp và đặc sắc hơn và cũng để cho chính bản thân mình được an bình và thoải mái hơn.”
    Nói xong, vị thiền sư đưa bông liễu đang giữ trong tay lên rồi thả nó ra, bông liễu bay trong gió dưới ánh mặt trời càng trở nên xinh đẹp hơn.

    Nghe xong những lời nói của vị thiền sư, người thanh niên ngây người đứng lặng một lúc. Bỗng nhiên, trên mặt anh ta mỉm cười, rồi cúi người bái biệt vị thiền sư và quay người đi xuống núi.

    Sau khi trở về thành phố, người thanh niên trẻ tuổi miệt mài đem hết những kinh nghiệm mà anh ta có được dạy lại cho người mới.

    Ông chủ rất bất ngờ và không tin vào mắt mình thầm nghĩ: “Rõ ràng lúc trước cậu ta ủy khuất, bực bội vậy mà bây giờ lại dốc sức vì công ty, không một chút phàn nàn. Quả là không hiểu nổi!”Trong lòng ông chủ rất cảm phục người thanh niên này.

    Đến thời điểm người thanh niên phải rời khỏi công ty, ông chủ đã cầm chặt hai tay anh ta và nói trong xúc động: “Tôi thực sự xin lỗi cậu! Tôi không ngờ cậu vẫn còn đối xử với tôi được như thế này! Sa thải cậu cũng là vì tôi có điều khó nói. Tôi sẽ ghi nhớ về cậu, sau này nếu có việc gì hãy quay lại tìm tôi!”

    Người thanh niên tươi cười rồi từ biệt ông chủ và sải bước đi ra cửa trong sự nuối tiếc của tất cả các đồng nghiệp trong công ty.

    Thế rồi buổi tối hôm ấy, người thanh niên đã cầm lọ dầu phong thấp đến cho bạn gái cũ bởi vì anh ta biết bạn gái mình bị mắc bệnh này. Mỗi lần cô ấy không có thuốc xoa bóp sẽ thấy rất đau đớn. Cô gái khi nhận được lọ thuốc đã rất xúc động mà òa khóc. Sau khi trao cho cô gái lọ dầu, người thanh niên quay người rời đi trong thoải mái và phóng khoáng. hình như anh đã được khai ngộ "cái gì giữ không được thì nên buông.
    Trong cuộc sống sau này, anh ta luôn luôn thủy chung thực hiện một nguyên tắc – gặp được ai hay duyên phận nào, anh ta đều quý trọng. Những thứ không thể nắm bắt được, anh ta sẽ cười tươi và tiễn đưa chúng một đoạn. Loại tâm thái này đã khiến anh ta giành được sự tôn trọng và sự yêu quý từ tất cả mọi người, và còn nhận được sự hồi báo, giúp đỡ của rất nhiều người, Cuộc sống của anh ta cũng dần dần thoát ra khỏi cảnh khốn khó, rồi có công việc tốt hơn, có người yêu anh thật lòng hơn... anh thấy sống cuộc sống như vậy cảm thấy thoải mái và tự tại hơn và nhìn nhận cuộc sống dể dàng hơn rất nhiều.

    Về sau, người thanh niên này đã trở lại ngôi chùa trên núi để tìm gặp vị thiền sư với mong muốn được cảm ơn ông. Nhưng, thật không ngờ, người học trò của vị thiền sư đã cho anh ta biết rằng ông đã viên tịch. Người học trò này còn nói rằng, thời điểm mà thiền sư gặp anh ta, bệnh tình của ông vô cùng nặng, ông thường xuyên phải chịu đựng sự đau đớn và dày vò của bệnh tật. Nhưng thiền sư vẫn luôn luôn vui tươi và lạc quan với cuộc sống dù ông biết thời gian của mình không còn nhiều.

    Nghe xong những lời này, người thanh niên trẻ tuổi cố gắng mỉm cười để che đi những giọt nước trong khóe mắt. Thời điểm này, anh ta mới hiểu được rằng vị thiền sư kia đã biết rõ chính mình bắt không được tính mạng của mình rồi, nhưng vẫn dùng chút sức lực cuối cùng để tự tiễn đưa chính mình một đoạn đường.

    Người thanh niên trẻ tuổi hướng về nơi thiền sư viên tịch, cúi lạy rồi mỉm cười đi xuống dưới núi rồi trong giác ngộ đọc một bài thơ:
    Tình duyên tan hợp.. khóc được chi.
    Tiếng sầu tiếng khóc... giải quyết gì.
    Chấp nhận đau thương.. đừng oán hận.
    Mỉm cười ta sống.. chớ sầu bi.
    Tiền tài danh vọng.. đến rồi đi.
    Cứ mãi tranh đua.. nhất hay nhì.
    Cuộc đời tham vọng.. được và mất.
    Tranh quyền đoạt lợi.. mãi sân si.
    Đời người ngắn ngủi.. đến rồi đi.
    Luân hồi sinh tử.. sẽ một khi.
    Giàu nghèo cũng đành... phải chấp nhận.
    Tiền của bạc ngàn.. cũng phải đi.
    Cuộc đời là chốn.. lắm thị phi.
    Cao sang quyền quý.. ước làm gì.
    Sống sao vui khỏe.. đời an lạc.
    An lành hạnh phúc... mãi khắc ghi.
    Tĩnh Tâm sưu tầm​
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ bài viết đến mọi người