Ai chưa yêu, đang yêu, hoặc đã lập gia đình cũng nên đọc qua một lần. Con người ta gặp nhau nhờ Duyên, yêu nhau bởi Nợ và chia ly do Phận… Nếu đã là Duyên, thì dù có xa cách thế nào cũng tìm được đường gặp lại. Nếu đã là Nợ, thì dù có trốn tránh tới đâu cũng không thể thoát được. Và khi đã là Phận, thì đơn giản, là không thể chống lại… Có lẽ trong đời người chúng ta đã chiêm nghiệm rất nhiều hoàn cảnh yêu. Không ai muốn nhưng do vô tình hay hoàn cảnh đưa dẩy để tình yêu trở thành một niềm đau. Trong tình yêu hình như đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên. Duyên đến, duyên ở hay duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên khi bắt đầu (dù rất nhanh) đã chắc chắn như “ván đã đóng thuyền”; có những duyên phận khi bắt đầu (dù dài hơi) đã định trước là sẽ phải ra đi. Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưng khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Nói thì thật dễ nhưng hành động mới thật gian nan. Trong tình yêu, có nhiều lúc nếu sự chân thành lại gây ra nỗi đau, xin hãy chọn nói dối; nếu nói dối gây ra vết thương lòng, xin hãy chọn cách im lặng; nếu im lặng làm bạn đau, xin hãy chọn cách ra đi; nếu tình yêu là nỗi đau, xin đừng lại gần nó. Nhưng có rất nhiều hoàn cảnh đều không nhưng vậy, vì thế ta là người có quyền chọn lựa. Nếu những điều mất đi làm ta đau khổ, ta có sợ phải trả giá cho những gì đã qua không? Nếu đắm say làm ta khổ, liệu ta có chọn kết thúc? Nếu theo đuổi làm ta mỏi mệt, ta có chọn lựa cách im lặng? Nếu chia xa là u sầu, ta sẽ tâm sự nỗi lòng ấy cho ai? Có rất nhiều điều phải đến tận sau này chúng ta mới nhìn rỏ. Có rất nhiều chuyện ngay lúc nó diến ra ta không cảm thấy đau khổ, nhưng ta chẳng thể tìm thấy nó trên con đường mình đang bước tới. Có tình yêu sâu sắc nồng nàn nhưng chẳng biết thể hiện ra sao cho thật hoàn mỹ; có tình yêu biết là không thể bước tiếp, nhưng không can tâm rời bỏ; có tình yêu biết là đau khổ, nhưng không thể trốn tránh; có tình yêu biết là không có tương lai, nhưng con tim đã chẳng thể quay đầu lại. Tình yêu không phải trò chơi vì chúng ta không thể chơi được nó. Tình yêu là sự hy sinh chân thành của trái tim, muốn quên quả thật là không thể làm được. Cho dù lối đi về là ở đâu, ta vẫn muốn sẽ giữ trong sâu thẳm trái tim mình một tính cảm tốt đẹp và thuần khiết. Con tim chưa từng biết rung động bỗng phát hiện thấy mình đang yêu say đắm một người. Cảm giác ấy thật khó diễn tả bằng lời. Đó là niềm vui hay nỗi buồn? Người yêu nói ta hãy quên đi, lẽ nào tình yêu nói là lấy lại là lấy lại được sao? Nếu làm được thì đó không được gọi là tình yêu. Trong tình yêu, có lẽ ta không có dũng khí để đối diện với sự tàn khốc của hiện thực. Vậy dũng khí là gì? Là khóc đòi người yêu ta? Hay khóc đòi người rời xa ta? Có lẽ chẳng có lời đáp chính xác cho câu hỏi này. Nếu người là một giọt nước mắt trong mắt ta, ta sẽ không bao giờ khóc vì ta rất sợ mất người. Một cánh diều cả đời sẽ chỉ cần có một sợi dây đầy mạo hiểm. Sự ra đi của lá là vì tiếng gọi của gió, hay vì cây không níu kéo. Trong thế giới của tình yêu không có ai có lỗi với ai, chỉ có ai không trân trọng ai. Trên thế giới này có những tình yêu, dù khắc cốt ghi tâm nhưng chỉ có thể lướt qua. Cho dù đã từng yêu thế nào, do dù ai đã từng là người ra đi thì cuối cùng vẫn chìm trong biển sầu đau, đắm đuối giữ từng tin nhắn yêu thương trong điện thoại, chẳng thể vang lên tiếng chuông quen thuộc, chẳng thể bấm vào số điện thoại ấy. Lúc nào cũng nhìn người khác ngọt ngào bên nhau để lệ lại rơi lặng lẽ. Tình yêu đâu phải thiếu là đi tìm, thấy mệt là đổi; cuộc sống không phải một bộ phim của một con người mà là của hai người. Thời gian trôi qua ngoài cửa sổ. Chúng ta rồi sẽ già cỗi theo thời gian… Hai người đến với nhau thường vì cảm thấy thích nhau ở một vài điểm gì đó, người thì thích vì cô ấy có cái răng khểnh cười duyên, người thì thích cô ấy vẻ nhí nhảnh con cá cảnh, người thì thích vì cô ấy già dặn chín chắn… Cho dù thế nào thì việc hai bên thích nhau cũng phản ánh một điều là hai bên có duyên với nhau rồi. Còn cái duyên đó có đi đến được hôn nhân không thì lại là chuyện khác. Tôi có nói chuyện với một người đã từng định lập gia đình nhiều lần và hỏi vì sao đều không thành và nhận được câu trả lời: “Đôi khi người ta không đến được với nhau vì những lý do rất lãng xẹt.” Có người nói: “Huyên thuyên nhiều thì được vợ. Mà làm liều thì được chồng”. Đây là câu nói nửa đùa nửa thật, và sự thật cuộc đời nhiều khi diễn biến đúng theo chiều hướng như vậy. Trên thực tế, nhiều chàng “huyên thuyên” lại được vợ, nhiều cô hơi “liều” một chút lại được chồng. Hình như cái quyết định lập gia đình đòi hỏi hai bên phải hơi “liều” một chút. Thôi thì tất cả là do chữ duyên. Có duyên thì sẽ gặp được nhau. Nhờ chữ duyên mà người ta gặp nhau và yêu nhau kể cả trong những hoàn cảnh bất ngờ nhất: gặp nhau ở trên cùng một chuyến xe, do giới thiệu, mối lái, gặp nhau do tình cờ cùng gặp một người bạn lâu ngày ta gặp lại, một người chơi lâu với ta và ta cứ coi như là bạn để rồi một ngày ta tình cờ nhận ra đó là người phù hợp với ta, vân vân và vân vân… Ưng nhau rồi, mình cũng muốn rồi, nhưng “ông trời” không thương, không tạo cơ hội, điều kiện và chất xúc tác đủ mạnh cho hai người gần nhau để họ hiểu nhau và có tình cảm với nhau thì cũng đành chịu. Xét về một mặt nào đó, một động lực đủ mạnh để người con trai đến với người con gái, hay một động lực đủ mạnh để người con gái đến với người con trai cũng đòi hỏi chữ “duyên”. Không có chữ “duyên” thì tình cảm hai người chỉ dừng lại ở mức có cảm tình hay thích (trong tâm tưởng), chưa thể hiện ra thành hành động biểu lộ tình cảm giữa hai người. Đến được với nhau lúc đầu rồi cũng tiếp tục cần chữ “duyên” để sau đó hai người có thể vượt qua được những khó khăn, thử thách (từ phía gia đình, bố mẹ, bạn bè và từ chính bản thân…) để nên duyên vợ chồng. Còn đi đến được hôn nhân hay không và sau đó hôn nhân có hạnh phúc hay không là do chữ nghiệp, chữ nợ: Nếu nghiệp tốt thì ta sẽ gặp được người ưng ý. Xong phim rồi (lấy nhau rồi), chữ “duyên” sẽ hoàn thành sứ mạng lịch sử của nó là giúp hai người thành vợ thành chồng. Lúc này chữ “nợ” chữ “nghiệp” sẽ trả lời là cuộc sống chung đụng, gần gũi, va chạm nhau trong cuộc sống hàng ngày giữa hai người có mang lại hạnh phúc cho họ hay không. Lấy nhau xong thì cái nghiệp tốt (mà mình được hưởng) hay nghiệp xấu (mà mình phải chịu) mới bắt đầu tỏ ra ứng nghiệm. Nhưng hưởng được hạnh phúc bao lâu, dài hay ngắn tự bản thân mình cũng góp phần vào đó. Chọn được người bạn đời tốt mới chỉ đi được 50% chặng đường, 50% còn lại do mình vun đắp, nếu mình bỏ dễ quá thì tự tình yêu cũng sẽ “tiêu”. Nếu nghiệp xấu thì ta sẽ phải trả nợ, nợ ngắn, nợ dài, nợ nhiều nợ ít, cũng là tùy phúc phận và sự nhường nhịn, chịu đựng, tha thứ của mỗi người. Còn nếu sức chịu đựng, sự nhường nhịn chỉ đến giới hạn như vậy thì “say goodbye” và cũng rũ được nợ. Có lẽ câu sau đây diễn tả đúng nhất cái quyết định đi đến hôn nhân giữa hai người: “Người mình lấy làm vợ (làm chồng) có thể không phải là người mình yêu nhất, có thể cũng không phải là người yêu mình nhất, mà chỉ đơn giản là họ đến đúng vào cái thời điểm cả hai cùng muốn lập gia đình.” Tôi còn nhớ đã đọc ở đâu đó một câu như thế này: Nếu bạn không còn yêu một người, xin hãy buông tay để người khác có cơ hội yêu cô ấy. Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho chính mình, để mình có cơ hội yêu người khác. Câu nói thẳng thắn nhưng rất có đạo lý, đã dạy cho chúng ta cách cư xử đúng đắn trong tình yêu. Có những thứ ta có thích thế nào đi nữa nhưng không bao giờ thuộc về ta, có những thứ ta lưu luyến, bịn rịn không dứt nhưng chẳng thể giữ lại cho mình. Tình yêu là bài ca chẳng bao giờ hát đến lời cuối. Nhưng cho dù có thế nào thì tôi tin rằng cứ chịu khó gieo nhân tốt trong cuộc sống hàng ngày thì duyên và nghiệp lành của mình sẽ tăng lên được một chút và nghiệp xấu cũng sẽ bớt xấu đi. Tình yêu quả thật kỳ diệu. Sống ở đời này, dù chúng ta ý thức được rằng, khi yêu là đầy khổ đau. Nhưng hầu hết người ta lại muốn yêu 1 lần. Yêu là duyên, vượt duyên đến nợ, an nhiên với định mệnh ấy thôi. Theo Lặng Nhìn Cuộc Sống