Cát cư sĩ tuổi gần 60, tin Phật đã nhiều năm. Lúc bà gặp Hòa thượng Diệu Pháp thì mắt lệ tuôn trào, do quá bi ai cho bản thân. Hai mươi tuổi bà lấy chồng, nhưng cho tới giờ phút này bà vẫn chưa biết đến chữ phu thê hạnh phúc nồng ấm là như thế nào. Vợ chồng tuy là chung sống với nhau nhưng chỉ đem lại cho bà toàn là khủng hoảng. Điều khiến bà thống khổ và vô phương kham nhẫn nổi chính là, tuy hiện thời đã ở vị trí bà nội, song lắm lúc bà vẫn còn bị chồng đánh, mắng chửi…mấy mươi năm nay hôn nhân của bà toàn là nếm mùi cay đắng đánh đập, mắng chửi…bị khổ đau mài luyện. Nhưng ngược ngạo thay, cái ông chồng vô tình vũ phu này, ở bên ngoài ai cũng tấm tắc khen ổng là người tốt. Sau khi học Phật pháp, tin Phật, hiểu được Nhân quả bà thầm nghĩ: “Chắc do đời trước mình thiếu nợ ổng, cho nên bây giờ tùy duyên cũng cố gắng mà đối diện thuận nghịch, ráng mà sống với nhau”….cho đến ngày hôm nay. Thế nhưng bà rất muốn biết giữa mình với chồng có nghịch duyên oan trái gì mà đến bây giờ bà vẫn chưa trả xong? Hòa thượng Diệu Pháp chìu theo nguyện vọng của bà. Đây có lẽ nhờ bà niệm Phật nhiều năm mà có được cơ duyên hiểu rõ nguyên nhân. Hòa thượng kể: “Ngày xưa có một phú thương, tuy đã có rất đông thê thiếp, nhưng còn tham lam để mắt tới đứa tớ gái tên Lan có nhan sắc ở trong nhà. Thế là ông ta mới cưỡng ép chiếm đoạt Lan, còn dùng lời ngon tiếng ngọt gạt lường, dụ dỗ, hứa hẹn rằng khi có dịp thuận tiện sẽ nạp Lan lên làm thiếp. Nữ nhân ngày xưa rất coi trọng việc chung thân. Lan nghĩ “Mình đã là người của ông chủ rồi, nên một bề trông ngóng đến ngày được vẻ vang mặt mày” như lời ông đã hứa hẹn. Nào ngờ phú gia này đã không thật tâm giữ lời. Lúc cao hứng thì y tìm Lan để thỏa mãn thú tính, khiến nữ tỳ này luôn bị thống khổ, muốn chết cũng chẳng thành, muốn bỏ đi mà cũng không được! Do ước mơ cả đời cô không bao giờ thành sự thật, nên trong lòng cô oán hận phú ông đến tận xương tủy. Đời này, oan oan tương báo, bọn họ lại kết thành vợ chồng danh chánh ngôn thuận (đúng y như nguyện ước của cô nữ tỳ ngày xưa), nhưng vai vế vị trí đã có sự thay đổi. Phú ông đời thuở đó giờ phải chuyển thành thân nữ là Cát cư sĩ đây, còn cô tớ gái đã từng nhận chịu nhiều nhục nhã, thống khổ nay được thăng làm đàn ông, ở vào vị trí người chồng. Những oán hận tích chứa từ kiếp xa xưa, kiếp này được dịp đủ duyên phát tiết, trút cả vào Cát cư sĩ. Đây gọi là “nhân duyên hội đủ quả báo đến liền thọ”. Cát cư sĩ nghe Hòa thượng Diệu Pháp kể xong câu chuyện, mắt bà đầylệ. Bà tỉnh ra và thành tâm sám hối. Bà nói bà tin điều Sư phụ giảng là có thật. Bởi vì bà cảm thấy tính cách mình rất hướng ngoại, giỏi giao thiệp, năng lực làm việc mạnh mẽ y hệt như đàn ông. Trong khi chồng bà thì tính tình kỹ lưỡng, có trách nhiệm bổn phận, ưa làm những việc dọn dẹp lau chùi, những công việc tỉ mỉ như đàn bà con gái. Ngoại trừ việc cư xử rất tệ đối với bà ra , thì ông giao hảo với mọi người rất tốt, dịu dàng như nữ nhân. Bà nói hiện giờ bà thọ khổ đúng là “Nhân quả báo ứng tơ hào không sai”, là bà tự làm tự chịu, không còn dám trách ai. Từ rày về sau, bà chẳng dám khởi tâm oán hận chồng nữa. Một đời này quyết chí tu tinh tấn niệm Phật cầu sanh về Cực Lạc, để không còn sanh tử luân hồi đầy đau khổ nữa. Hòa thượng Diệu Pháp dạy bà hàng ngày phải âm thầm sám hối và tụng kinh niệm Phật hồi hướng cho cô “tớ gái” tiền kiếp. Nếu như bà tin sâu và kiên nhẫn thực hành, nhất định ác duyên sẽ tiêu trừ, thiện duyên tăng trưởng, quan hệ phu thê sẽ được cải thiện. (Diệu Âm Lệ Hiếu trích lại từ quyển Nhân Quả Báo Ứng – Hạnh Đoan dịch) NHÂN QUẢ BÁO ỨNG TƠ HÀO KHÔNG SAI, MỘT MẢY LÔNG BỤI TRẦN CŨNG KHÔNG THOÁT. NGHIỆP THIỆN ÁC LUÔN THEO TA NHƯ BÓNG THEO HÌNH. QUẢ BÁO KHÔNG PHẢI KHÔNG ĐẾN MÀ LÀ CHƯA ĐỦ DUYÊN ĐỂ ĐẾN MÀ THÔI. NẾU ĐẾN BẠN SẼ KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI ÁC BÁO. VẬY VÌ SAO CHÚNG TA KHÔNG NGHĨ ĐẾN ĐIỀU TỐT, NÓI ĐIỀU TỐT VÀ LÀM ĐIỀU TỐT CHỨ? XIN HÃY THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT. Tĩnh Tâm sưu tầm