Năm nay tôi đã 31 tuổi, lấy vợ được 3 năm, nhưng đến giờ chúng tôi vẫn chưa có con, dù đã rất mong mỏi, cũng đã đi khám, chữa trị nhiều nơi nhưng kết quả vẫn thế. Cũng giống như bao thanh niên cùng trang lứa khác, tuổi trẻ tôi cũng mải mê với những cuộc tình, yêu đường và chinh phục. Thời sinh viên tôi có không biết bao nhiêu mối tình, có những cuộc tình đơn thuần chỉ là cảm tính, có những cuộc tình chỉ là tình một đêm, nhưng cũng có cuộc tình sâu sắc. Người ta bảo đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sau những tình một đêm chóng vánh, tôi đã kịp để lại hậu quả cho hai trong số những cô gái mà tôi đã qua đêm. Nhưng chỉ là thoáng qua nên chúng tôi chấp nhận giải quyết êm đẹp với nhau, tôi trả tiền để các cô ấy đi phá thai, xong rồi lại như không quen biết. Cho đến khi năm thứ 4 đại học, tôi có một mối tình khá sâu đậm với một người con gái trong suốt hai năm. Tôi đến với cô ấy là tình cảm thật lòng và chân thành, không phải như các cuộc tình khác trước đó, tôi yêu nhưng lại chưa bao giờ xác định sẽ lấy cô ấy, bởi tính cách của chúng tôi không hợp nhau. Cô ấy là một cô gái “thuần”, nhẹ nhàng và điềm tính, sống khá bảo thủ. Còn tôi, một người phóng khoáng, hiện đại và còn rất ham chơi. Sau gần hai năm yêu nhau, do một lần sơ sẩy, cô ấy đã có bầu. Lúc đấy, bạn gái tôi nhất quyết đòi giữ đứa bé lại, còn tôi vì lúc đấy đang tuổi trẻ, còn mải rong chơi và cũng chưa một lần xác định sẽ cưới cô ấy, nên tôi nhất quyết bắt cô ấy đi bỏ đứa bé. Ảnh minh họa: Womenworld.Cô ấy không chịu và đã khóc lóc, van xin tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn cương quyết không cho cô ấy giữ thai. Cuối cùng dưới sức ép của tôi, bạn gái buộc phải đến bệnh viện để bỏ cái thai, và tất nhiên, tôi chịu mọi chi phí. Bỏ đi cái thai tôi như nhẹ đi một gánh nặng, lại vui vẻ và chơi bời như xưa, nhưng không lâu sau đó, cô ấy bỏ tôi ra đi bởi không thể chấp nhận một người tàn nhẫn và bạc bẽo như tôi. Hơn một năm sau tôi gặp vợ tôi bây giờ, tôi lấy vợ trong niềm hạnh phúc vì cuối cùng tôi cũng đã tìm được người con gái phù hợp với mình. Cũng từ ngày quen và yêu vợ, tôi cũng bỏ luôn cái tính lăng nhăng của mình, tôi nghiêm túc và chín chắn hơn, chính vì vậy vợ mới đồng ý lấy tôi. Thế nhưng, chẳng có hạnh phúc nào được trọn vẹn, chúng tôi cưới nhau đã được ba năm, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa có con. Chúng tôi đã đi khám rất nhiều nơi, ai mách chỗ nào vợ chồng cũng đi, nhưng ở đâu mọi người cũng bảo, vợ chồng tôi đều khoẻ mạnh, không có vấn đề gì cả. Sau bao nhiêu năm trông mong mà vẫn không có con, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện trong quá khứ và tâm sự với mẹ mình về những gì đã xẩy ra. Mẹ tôi đã giật mình khi không biết rằng, tôi lại là một người đàn ông tồi tệ như vậy. Từ sau đó, tôi và mẹ vẫn thường xuyên đi chùa, cầu siêu và làm lễ để mong xoá bớt được những tội lỗi trong quá khứ. Tôi đã đau khổ và dằn vặt rất nhiều, giờ đây, tôi mới thấm thía được luật nhân - quả trong cuộc sống. Tôi không dám kể cho vợ mình nghe, nhưng cô ấy cũng rất hay đi chùa để cầu phúc, cũng chỉ mong mỏi chúng tôi sẽ được trời thường và cho một đứa con. Đã hơn một năm nay, cứ đến rằm tháng 7 là tôi và mẹ lại vào chùa để làm lễ cầu siêu cho những linh hồn mà tôi đã gián tiếp giết chết. Tuổi trẻ ai cũng mắc phải những lỗi lầm, có những lỗi lầm do vô tình mà mình mắc phải, nhưng cũng có những lỗi lầm do chính mình tạo ra. Và hằng ngày tôi vẫn đang cố gắng, nhưng càng hy vọng tôi càng có cảm giác ghê sợ chính bản thân mình. Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi lỗi lầm quá khứ này? Đàm Thanh - Theo ngoisao.net