Hoàng Đình là một cô bé có số phận bi thảm, ngay lúc cô vừa hiểu chuyện thì cha mẹ đã ly hôn. Cô sống chung với phụ thân và kế mẫu, người mẹ kế này tính tình nóng nảy và hung dữ, động một tí là quát tháo, đánh chửi, khiến tâm tư bé bỏng của Hoàng Đình luôn phủ đầy mây đen. Bởi vô phương hứng nhận cuộc sống như vậy, nên cô bé trốn khỏi gia đình phụ thân, đến sống chung với mẹ ruột. Mẹ cô chuyên bán thức ăn nhanh như: gà rán, vịt quay nên tạo nghiệp sát sinh khá nặng. Chính điều này đã dẫn đến tai họa về sau. Mấy năm đầu, tiệm họ buôn bán rất phát đạt, kiếm được khá nhiều tiền, hai mẹ con sống cũng sung túc. Rồi từ lúc giải phóng, cải cách phát triển, hai mẹ con dời nhà đến Thanh Đảo, công tác ở xí nghiệp Đài Tư. Trong lúc làm việc ở Thanh Đảo, đối với Hoàng Đình thì thời gian này chính là hưởng thụ. Thế nhưng hễ “hưởng phúc thì tiêu phúc”, người có phước báo không nên hưởng trọn mà nên đem phước báo đó chia cho các chúng sanh cùng hưởng thì phước báo đó càng ngày càng lớn. Do có phúc báo mà không biết hành thiện tích đức tạo lợi ích cho chính mình và người, cứ ngồi yên mà hưởng thì phúc đó sẽ hết rất nhanh. Hoàng Đình làm việc mỗi ngày hai tiếng, thời gian rảnh còn lại thì phụ chủ uống trà hầu khách, tán gẫu, ăn cao lương hải sản, hát karaoke, khiêu vũ….nếp sinh hoạt ở quán bar rực rỡ ánh đèn đã khiến nội tâm cô bị kích động mạnh, nảy ý thèm kiếm được một người đàn ông có thể chu cấp cho cô cuộc sống hưởng thụ vật chất đầy đủ. Trong đám khách lui tới, Hoàng Đình quen một thanh niên tên Lý Hạo. Anh ta kể mình xuất thân từ một gia đình thương lưu, ăn nói cư xử rất có phong độ, dần dần đã chinh phục được trái tim cô gái 21 tuổi. Từ đó hai người giao tình càng mật thiết. Chưa đầy nửa năm, Lý Hạo đã bộc lộ bản chất mê bài bạc. Hắn đem toàn bộ tiền của đặt hết vào cá độ, có lúc phải hướng gia nhân vay tiền, hoặc mượn tiền cô gái Hoàng Đình chất phác. Ngày nọ, Lý Hạo gọi điện vay tiền. Mới đầu, Hoàng Đình tha thiết khuyên hắn nên bỏ bài bạc, nhưng Lý Hạo cố thuyết phục cô gái ngây thơ: - Anh sẽ sửa, anh hứa mà….Em hãy cho anh vay một lần cuối đi, có được không? Hoàng Đình hiền lành mềm lòng, đem số tiền mình dành dụm nửa năm vào túc xá. Lý Hạo đang ngồi uống rượu giải sầu, thấy cô tới, hắn mừng phát điên, trong cơn say hắn kéo tay cô. Hoàng Đình thấy vậy đưa tiền ra, vốn cô định khuyên hắn nên sớm hồi tâm chuyển ý hoán cải, nào ngờ Lý Hạo trong cơn nhậu say, thú tính bộc phát, đã làm Hoàng Đình mất đi sự trong trắng. Hoàng Đình chia tay Lý Hạo được một tháng thì phát hiện mình mang thai. Vì muốn giấu mẹ và bạn bè, cô lấy cớ về quê thăm thân thân. Do bị sức ép về kinh tế và nỗi lo sợ dư luận xã hội, cô quyết định phá thai. Việc này rất đau đớn, cô ráng nhẫn chịu cơn thống khổ kịch liệt, bị giày vò hành hạ ngót mấy tiếng dài đăng đẳng….”Họa phúc không cửa, chỉ có người tự chiêu; báo ứng thiện ác, như bóng theo hình”. Phá thai được ba ngày thì Hoàng Đình nhận được hung tin: Mẹ cô bị xe đụng, đầu bị thương nghiêm trọng, máu chảy không ngừng, mạng sống lâm nguy trong sớm chiều. Đối với Hoàng Đình yếu đuối thì đây quả là khổ chồng khổ….Nhờ có bạn bè phụ giúp đưa mẹ cô vào bệnh viện, nhưng bác sĩ nói: - Người này khó mà sống nổi được, thân quyến hãy về lo hậu sự đi!... Nghe tin mẹ bị nạn, Hoàng Đình vội chạy vào viện, lúc này mẹ cô đang nằm mổ đã hơn 5 tiếng. Trong khoảng thời gian đó, cô khóc chẳng thành lời, buồn rầu không nguôi, chỉ biết tự trách, nói thầm: “Mẹ ơi đừng chết….bởi con tạo tác nghiệp nên mẹ mới gặp nạn….Con xin lỗi mẹ, huhuhu…..Tôi phải làm sao, làm sao đây?....” Đột nhiên, cô nghe người bạn nói nhỏ vào tai mình: “- Hãy ráng niệm Phật A Di Đà thật nhiều, vì đại nguyện lực của Ngài vĩ đại vô cùng!” Phải rồi! Niệm Phật! Niệm Phật. Hoàng Đình không còn màng tới thể diện nữa. Cô quỳ xuống trước cửa phòng mổ, chắp tay chí thành niệm lớn tiếng: “Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật! Cầu Phật gia hộ cứu mẫu thân….” Những bệnh nhân và bác sĩ qua lại khu vực đó đều ném cho cô những tia nhìn kỳ quái. Mặc kệ mọi người chỉ trỏ bàn tán….với cô lúc này chẳng còn ăn nhằm gì nữa, bởi thời khắc này trong tâm cô chỉ còn có mỗi A Di Đà Phật, cô hoàn toàn dốc hết tâm ý ra niệm Phật để cầu nguyện cho mẹ mình…vì đây chính là hi vọng duy nhất cô có thể làm được. Trong kinh Địa Tạng có nói: “Nếu có người lâm chung, thân thuộc trong nhà dù một người, vì bệnh nhân cao tiếng niệm Phật, thì người sắp chết đó, trừ tội ngũ vô gián ra, các nghiệp khác đều có thể tiêu”…. Công đức niệm danh hiệu Phật thật không thể nghĩ bàn. Phật pháp quả thật không hư dối, ngay chính bác sĩ cũng không bảo đảm mẹ cô sống nổi. Nhưng kỳ lạ thay, bà đã sống lại… Trải qua tai nạn này rồi, hai mẹ con cô cùng bước vào con đường học Phật, siêng năng nghe giảng pháp, kiên trì ăn chay, phóng sanh, thường phát tâm sám hối tội sát sinh đã qua… Nhờ cả hai nỗ lực tinh tấn tu học, nên mẹ Hoàng Đình hồi phục rất nhanh, kết quả tốt đẹp vượt ngoài sức tưởng. Hai tháng sau, bà đã có thể tự làm mọi chuyện và sinh hoạt khỏe mạnh như người bình thường. Thấy mẹ chuyển nguy thành an, Hoàng Đình càng tăng thêm tín tâm, kiên trì tu. Lợi dụng lúc rảnh rỗi, cô tận tâm tận lực giúp đỡ những người xung quanh, và đem kinh nghiệm mình từng trải qua, kể cho người nghe, khuyên họ tin sâu Nhân Quả, sớm bỏ ác hành thiện….Cô đã giúp được rất nhiều gia đình đến với đạo Phật, nghe giảng và hành theo lời dạy của Phật, được lìa khổ được vui. Tác giả: Quả Khanh – Dịch giả: Hạnh Đoan (Trích từ Báo ứng hiện đời) XIN HÃY THƯỜNG NIỆM A DI ĐÀ PHẬT Tĩnh Tâm sưu tầm