Cho qua được cứ cho qua Vị tha bác ái là cha hận thù Dại khờ ta cũng đã qua Còn gì đi nữa thứ tha một lần Sống trong cõi tạm thế trần Vị tha nhân ái tu thân mới là Đạo đời kết hợp không xa Đây là bể khổ la cà mà chi Ở thêm chỉ vướng sầu bi Về đi ai nhé tu đi thân này Đừng mải mê với đắm say Cuối cùng cũng chuốc chua cay muộn phiền Dòng đời là thế liên miên Phong ba bão táp truân chuyên hỡi người Cùng nhau giữ một nụ cười Từ bi bác ái người người thương nhau Biết đời là chốn khổ đau Tựa nương mà sống mà mau quay về Xin đừng vì chút đam mê Mà quên đường lối liệu bề không xong Giữ thân trong sạch tấc lòng Kính thành quỳ bái long đong không còn Dù cho tiền núi bạc non Hay là nghèo khó cỏn con cũng vầy Cõi trần tạm bợ vơi đầy Sống sao cho phải đừng xây tội tình Sống sao cho đúng với mình Tâm lành hướng thiện bình minh chói lòa Ai ơi nghe hỡi loa...loa... Mau tu đi nhé sen tòa bước lên Đừng u mê - vượt lên trên Vị tha bác ái làm nên diệu kì Buông tay phút chốc là khi Hiền Ngưu Đài Giác tức thì có ta Sống đời Tâm Ái Vị Tha..! Mình cứ hiểu một cách đơn giản thôi. Phàm phu như chúng ta do vô minh che lấp và nhiều đời nhiều kiếp đã huân tập trong môi trường ác quá nhiều nên Phật tánh bị che lấp. Nay chúng ta muốn cầu vãng sinh Tây Phương một đời bất thoái thành Phật thoát ly khỏi sinh tử luân hồil; thì phải chấp nhận thiệt thòi tức là không được dùng vọng tâm là tâm hư ngụy để đối đãi với mọi người, mọi vật, mọi việc. Chúng ta phải dùng chân tâm nghĩa là đối với tất cả mọi người, đối với bạn tốt phải chí thân chí thành, đối với oan gia trái chủ cũng chân thành, người hãm hại ta, sát hại ta, ta chỉ có một lòng chân thành đối với họ, vĩnh hằng bất biến. Nếu chúng ta có thể giác ngộ được mạng sống này là giả, không phải thật thì đối nhân xử thế tiếp vật sẽ nhìn thấu, buông xả. Nhìn thấu là mọi thứ đều tường tận, mọi thứ đều hiểu rõ. Buông xả tất cả vọng tưởng, phân biệt, chấp trước thì bạn sẽ được an nhiên tự tại.... Ở thế gian này, chúng ta “không tranh với người, không cầu gì ở đời”. Người ta tranh, chúng ta nhường, người khác tiến, chúng ta lùi đây là cách mà Phật Bồ Tát, các vị đã giác ngộ dạy chúng ta sống, làm việc, đối nhân xử thế tiếp vật. Vậy là đời sống của chúng ta liền tự tại, vui vẻ; tự tại chính là cái mà nhà Phật gọi là giải thoát. Tùy duyên chứ không phan duyên, hay nói cách khác ở thế gian này, chúng ta ở đâu cũng là bị động chứ không chủ động. Chủ động là chúng ta phải làm thế nào đó, bạn liền có phiền não. Tùy duyên là không có phiền não, có cơ hội chúng ta phải làm, không có cơ hội chúng ta càng vui vẻ, chúng ta vô sự. Nhiều việc không bằng ít việc, ít việc không bằng không việc. Hãy luôn nhớ một điều là đường ta đi là đường (Phật) đạo... Thành thật có thể không mang lại nhiều bạn. Nhưng nó mang lại những người bạn đúng nghĩa... Hãy cứ sống bằng lời Từ Bi, Chân Thật, tâm ái và vị tha dù cuộc đời là những giấc mơ, có đôi khi đời tàn nhẫn Vô bờ, vẫn phải sống để Biết tập Tâm Kiên Nhẫn.... Hãy cứ yêu bằng Tâm thành kính khiêm cung, dù tình người chỉ quanh quẩn lợi danh, và con Tim nhiều khi phải tranh dành khi thất bại.... Hãy yêu thêm bằng cỏi lòng chan chứa. Dù chuyện buồn đang xảy đến quanh ta. Niềm vui kia chớ nên để nhạc nhoà, Nó sẽ giúp ta tăng thêm lòng Dũng cảm. Hãy tin đời không là sầu thảm, lấy sức mình xây dựng một niềm tin. Dù người đời cười chê cứ im-lặng. Niềm Tin sẽ giúp ta tròn ước Nguyện. Hãy buông bỏ mọi Sự chấp trước. Biết tha thứ những gì nên tha thứ. Bởi trong Tâm mình đã mở cửa Từ Bi. Quy về Với Đạo Giác Ngộ Nguồn Interrnet