Em họ tôi là viện trưởng của một bệnh viện trực thuộc nhà nước. Gần đây tôi hay đến đó chơi, ông ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện thú vị của một bệnh nhân trong bệnh viện, nội dung trong đó khiến cho người ta phát tâm hướng thiện. Bệnh viện mà em họ tôi đảm nhận là bệnh viện cỡ trung bình, bệnh nhân không đông, đa số là những người giàu và những bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng, vì thế mà viện trưởng là người trực tiếp phẫu thuật cho các bệnh nhân. Em họ tôi nói: "Từ khi làm bác sĩ đến nay tôi chưa bao giờ gặp phải một bệnh nhân như thế, suốt ba năm trời phải phẫu thuật ba lần, lần sau nặng hơn lần trước, cuối cùng một tay và một chân trở nên tàn phế". Bệnh nhân này tên là Văn Lai, có lần bị một con ba ba cắn bị thương một ngón tay lúc đầu đến bệnh viện bôi thuốc thì đã giảm đau, cho rằng không có gì quá nghiêm trọng nhưng nửa tháng sau vết thương ấy bắt đầu viêm và sưng lên đau nhức. Sau khi xét ngiệm xong, bác sĩ khẳng định là vi khuẩn độc đã xâm nhập vào xương, phải lập tức cưa ngay ngón tay để đề phóng vi khuẩn độc xâm nhập cơ thể gây tử vong. Thế là, bàn tay của anh ấy chỉ còn lại chín ngón. Chưa đầy nửa năm, Văn Lai tới bãi biển chơi thì bị tiếp một con ba ba cắn thương một ngón chân. Mấy ngày sau sưng lên phát viêm. Sau khi chụp X. quang xong, phát hiện vi khuẩn độc đã xâm nhập vào xương, phải lập tức cưa ngay ngón chân để an toàn tính mạng. Nhưng chưa đầy một năm, cả ngón chân và tay đều sưng lên phát viêm lại đến bệnh viện bôi thuốc. Không được nữa rồi, xương đã bị độc khuẩn xâm nhập, loại độc khuẩn này có khả năng gây ung thư cần phải lập tức cưa ngay cả bàn tay và bàn chân. Bệnh nhân đồng ý phẫu thuật. Sau khi điều trị trong hai mươi ngày trở thành một người chỉ còn một tay và một chân. Tình trạng bất hạnh của Văn Lai khiến cho mọi người bàn tán xôn xao, mọi thứ đều diễn ra trong chớp nhoáng. Thì ra có một hôm, con trai của người bà con đi tu làm hòa thượng, Văn Lai cũng theo mọi người đến tham dự, tá túc tại Phật tự một đêm. Những người cùng ngủ chung có đến bốn, năm mươi người, nhưng tai họa lại giáng xuống đầu anh ấy. Đột nhiên có con chuột bò đến, trong đoàn có bốn, năm mươi người mà con chuột lại cắn vào vết thương của anh ấy, khiến anh đau nhói tỉnh dậy, làm kinh động mọi người xung quanh. Tuy chỉ bị xước da chảy máu nhưng mọi người đều bắt đầu tranh luận, nói rằng: "Con chuột vốn chỉ cắn những phế vật vô tri, vô giác, làm gì mà bị chuột cắn chứ? Điều đó chứng tỏ là anh ấy chỉ là một cái xác vô hồn nên chú chuột mới dám cắn". Nghe mọi người nói như vậy khiến Văn Lai giật thót người cảm thấy mình không thể sống lâu được nữa. Tuy mọi người khuyên anh đừng mê tín, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy có gì ám ảnh, vết thương ở tay và chân có lúc lại bộc phát đau âm ĩ, ngứa ngáy đến không thể chịu đựng được. Cuối cùng chịu không được áp lực trong lòng và vết thương ngày càng đau đớn nghiêm trọng, anh lại tới bệnh viện kiểm tra lần nữa. Sau khi đã được bác sĩ kiểm tra ti mỉ, bản chụp X. Quang cho thấy vết thương bị độc khuẩn xâm nhập vào xương. Nhưng lần này xuất hiện vi khuẩn gây ung thư, phải cưa ngay cả cánh tay và chân đi. Ba năm nay, phải phẫu thuật năm lần bảy lượt khiến cho viện trưởng vô cùng kinh ngạc cho đó là người lạ việc lạ, bèn điều tra thân thế của anh. Văn Lai năm nay bốn mươi ba tuổi làm nghề nông. Vì hoàn cảnh gia đình, anh phải làm thêm nghề thợ hồ. Thường ngày thích uống rượu, đặc biệt rất thích ăn những con ba ba tươi sống. Nghe nói cả đời ăn đủ mười đến hai chục con thì sẽ không bị bệnh phong thấp viêm xương, vả lại còn bổ thận. Vì thế mỗi ngày, anh ấy đều xào ba ba với ớt, nhắm nháp một hủ rượu trắng, cảm thấy cuộc đời thật đẹp biết bao. Mỗi ngày đều mua một con ba ba về, suốt cả mười mấy hai chục năm nay vẫn ăn như thế. Một hôm, Văn Lai ở chợ mua được một con ba ba nặng hơn mười ký lô, anh vô cùng mừng rỡ, không muốn ăn hết ngay. Món cao lương như thế thưởng thức một lần thì quá tiếc, một mình ăn một con thì quá nhiều, nhà lại không có tủ lạnh. Anh ấy suy đi nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ ra một diệu kế, đó là ăn ba ba theo kỳ. Vì ba ba là giống động vật trường thọ không dễ chết, bất luận nhốt ở chỗ nào, vẫn có thể sống dai. Mưu kế kỳ diệu của anh là hôm nay ăn bao nhiêu thịt thì cắt bấy nhiêu, sau đó bôi một lớp thuốc đỏ vào vết thương, như thế con ba ba có thể ăn được từ mười ngày đến nửa tháng. Bởi lẽ, nó chỉ tắt thở khi bị cắt đầu. Sau lần đó, Văn Lai cứ theo đó mà ăn biết bao nhiêu con ba ba. Tuy nhiều người đã bảo anh ta hãy ngưng ngay cái thủ đoạn tàn nhẫn vô lương tâm đó. Nhưng anh ấy vẫn mặc kệ, miễn là được thưởng thức món ba ba tươi ngon là được. Cứ thế mà ăn cho tới lúc cơ thể bị cưa đi theo từng đợt, phải chịu đựng đủ mọi sự giày vò về thể xác. Viện trưởng đã thu thập tất cả các tài liệu liên quan đến bệnh nhân và đưa ra một câu kết luận rằng: "Nếu không có căn cứ khoa học thì không thể nào tin sự thật lại có nhân quả báo ứng". GS Ngô Cẩm Tiêu Tĩnh Tâm sưu tầm