Một ngày nọ, chàng thanh niên trẻ tuổi bước chân đến ngôi chùa cổ với vẻ mặt rầu rĩ, mệt mỏi. Vị lão hòa thượng nhìn thấy vẻ mặt của anh ta chứa đầy tâm sự liền hỏi: “Thí chủ, thí chủ có tâm tư gì mà sao vẻ mặt ảm đạm đến vậy?” Người thanh nhiên kể: “Bạch thầy, trong mắt của người thân và bạn bè, con là một người thành đạt. Nhưng con lại cảm thấy bản thân mình sống thật mệt mỏi và ngày ngày đều phải chịu rất nhiều áp lực. Xin thầy cho con lời khuyên…” Lão hòa thượng trầm ngâm nói: “Vậy ta sẽ kể cho thí chủ nghe một câu chuyện triết lý dưới đây, hy vọng thí chủ có thể lĩnh ngộ được điều gì đó cho bản thân mình!” Người thanh niên trẻ tuổi lắng nghe lão hòa thượng kể: Có một nhóm sinh viên, sau nhiều năm ra trường đi làm, giờ đây đều thành đạt và thăng tiến. Ngày nọ, họ cùng hẹn nhau đến thăm người thầy giáo cũ của mình. Sau một hồi ôn lại những kỷ niệm ấm áp thuở xưa, họ nhanh chóng chuyển sang đàm luận về cuộc sống. Mỗi người trong số họ, ai nấy đều ca thán, kể khổ với thầy giáo già. Họ than trách rằng, bản thân phải chịu rất nhiều áp lực trong cả cuộc sống và công việc. Chính vì thế mà họ cũng oán trách cuộc đời của mình. Vị thầy giáo già im lặng nghe những lời than thở của các cô cậu học trò cũ. Sau đó, ông vào bếp lấy ra một lọ cà phê to cùng hơn chục chiếc cốc đủ loại kiểu dáng, màu sắc và kích cỡ khác nhau và đặt lên bàn. Những chiếc cốc này có chiếc được làm bằng sứ, có chiếc được làm bằng nhựa và cũng có chiếc lại được làm bằng thủy tinh. Từ bề ngoài mà nhìn thì có chiếc trông rất bình thường, có chiếc nhìn rất quý phái, tinh xảo và quý giá. Khi nhóm học trò lấy chiếc cốc mà họ ưa thích để tự pha cà phê cho mình thì trên bàn chỉ còn lại một chiếc xấu xí. Vị giáo viên già chỉ tay vào chiếc cốc này rồi nói: “Để ý một chút, các con sẽ thấy rằng những chiếc cốc đẹp nhất thì đều đã được các con giành lấy rồi. Trên bàn chỉ còn lại một chiếc cốc nhựa bình thường đến nỗi các con không có ai liếc mắt nhìn qua. Trong cuộc sống cũng vậy, mỗi người chúng ta đều muốn giành cho mình những thứ tốt nhất, mà không biết rằng đây lại chính là nguồn gốc của áp lực và khiến chúng ta mệt mỏi. Điều mà các con thực sự cần là cà phê, chứ không phải là chiếc cốc. Nhưng các con, không hẹn mà đều cùng nhau lấy những chiếc cốc đẹp nhất, tốt nhất. Hơn nữa, còn quan sát xem chiếc cốc ở trong tay người khác có đẹp hơn chiếc của mình hay không. Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền tài, địa vị xã hội, danh vọng chỉ là chiếc cốc. Chúng chỉ là những phương tiện trong cuộc sống mà thôi. Hương vị của cuộc sống sẽ không phải bởi vì hình dạng của chiếc cốc mà thay đổi đâu.” Cuộc sống chính là cà phê, còn công việc, tiền tài, địa vị xã hội, danh vọng chỉ là chiếc cốc… Điều đáng tiếc chính là có rất nhiều thời điểm, chúng ta chỉ để ý đến chiếc cốc mà quên mất điều chúng ta thực sự muốn là cà phê, do đó đã bỏ lỡ mất cơ hội thưởng thức vị ngon của cà phê. Người thanh niên trẻ tuổi nghe xong câu chuyện dường như đã tỉnh ngộ ra nguyên do bản thân mình luôn sống mệt mỏi. Anh cúi lạy vị lão hòa thượng và vui vẻ rời đi. Người xưa giảng rằng, tiền tài, danh vong, địa vị đều là những vật ngoài thân, đến rồi đi như mây khói, khi sinh không mang theo đến, khi chết không mang theo đi. Chỉ có điều, con người chúng ta lại cứ mãi bị những thứ phù du ấy làm mê mờ mà tranh mà đấu để giành lấy cho mình, thậm chí giành được rồi lại muốn được nhiều hơn và tốt hơn của người khác nữa. Đời người ngắn ngủi, vậy mà chúng ta cứ sống trong guồng quay như vậy, thử hỏi làm sao có thể không mệt mỏi đây? Theo Đại Kỷ Nguyên Tiếng TrungMai Trà biên dịch