Đời người ai cũng muốn hưởng thụ, vậy cứ hưởng thụ mãi ơi mà là người chịu hi sinh thiệt thòi khổ đau. Vậy chính mình hãy 1 phần khổ đau và 1 phần tự sống trong phúc báo của bản thân. Hãy biết cho và bạn sẽ được nhận. Trước đây, ở một địa phương nọ, có hai người đàn ông là bạn thân thiết của nhau. Một người ăn chay niệm Phật rất lâu, nhưng lại luôn bị bệnh và nghèo khó. Về sau này, anh ta thốt lên rằng: “Ăn chay niệm Phật là không có tác dụng gì!” Lúc ấy người bạn của anh ta đã nghe thấy câu nói này rồi nói đùa rằng: “Anh nói ăn chay niệm Phật là không có tác dụng, thế thì anh hãy đem công đức mà anh ăn chay niệm Phật trong suốt thời gian qua bán lại cho tôi đi!” Người ăn chay niệm Phật tưởng lời nói của bạn mình là thật, liền nói lời đồng ý. Bạn của anh ta từ lời nói đùa giỡn cũng chuyển thành lời nói thật. Thế là, hai người họ thực sự đã trả tiền cho nhau rồi lập giấy biên nhận. Người ăn chay niệm Phật bán đi phần phúc báo do ăn chay niệm Phật mà có của mình cho anh bạn kia và nhận một số tiền tương đối lớn. Ngay đêm ngày hôm sau khi đang ngủ, anh ta liền mơ thấy một giấc mơ hãi hùng. Trong giấc mơ ấy, một con quỷ đến tìm anh ta và nói rằng: “Phúc báo của anh hiện đã hưởng hết, chỉ một tháng nữa số mệnh của anh sẽ chấm dứt!” Người đàn ông này sợ quá liền bừng tỉnh. Sau khi suy nghĩ lại, anh ta vội vàng quyết định tìm đến chỗ anh bạn kia để trả tiền và thu hồi giấy biên nhận đã bán phần phúc báo đó. Nhưng thật không may cho anh ta là giấy biên nhận kia đã bị người bạn đốt đi rồi. Đúng như lời con quỷ nói, chỉ một tháng sau anh ta đã lìa đời. Người xưa dạy phúc là không thể hưởng hết:“Phúc hề họa sở ỷ, họa hề phúc sở trí.” (ý nói: phúc nếu như hưởng hết thì tất sẽ chiêu mời họa). Từ xưa đến nay, có rất nhiều vĩ nhân nổi danh đều nói: “Khi tôi còn nhỏ, di sản lớn nhất mà cha mẹ tôi cho tôi chính là sự nghèo khó!” Mạnh Tử nói: “Thiên tương hàng đại nhâm tư nhân dã, tất khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt”, có nghĩa rằng: Trời xanh giao trọng trách cho ai, ắt phải khiến tâm trí người ấy dày vò, gân cốt đày đọa… Ngạn ngữ có câu: “Cùng nhân đích hài tử tảo đương gia”, có ý nói: Trẻ nghèo sẽ sớm biết lo liệu việc nhà. Khi xưa Phật dạy con người để giữ được phước báo, tài sản ta kiếm được thì hãy chia thành 4 phần: Một phần để sử dụng hàng ngày, sinh hoạt, kinh doanh. Một phần để dự trữ phòng khi bất trắc. Một phần để giúp đỡ bà con quyến thuộc, người nhà. Và một phần để làm từ thiện, công đức. Như vậy có tới 2 phần là để làm từ thiện, để cho đi. Không biết tay Bill Gates có phải là Phật tử không mà lại làm đúng như vậy. Điều ngược đời là muốn giữ được phước báo thì lại phải cho đi thật nhiều, chứ không giống như quan điểm của đại đa số người đời là anh muốn ôm cả đất, anh muốn ôm cả trời. Người xưa thường nói rằng: Mỗi một người có mặt ở trên đời này đều là vì có phúc báo nên mới có thể sống. Cho nên phải lưu ý rằng đừng chỉ sớm dùng hết phúc báo trong mệnh của mình mà không lo tu bổ thêm. Chúng ta nên hiểu rõ “nhân cách và đức hạnh” mới là tài phú quý báu nhất của đời người. Khi chúng ta đã là người có “nhân cách đức hạnh” thì nhất định sẽ có phúc báo và cuộc sống của chúng ta sẽ trôi qua yên bình, hạnh phúc. Đừng than phiền khi gặp khó khăn, cuộc sống không được như ý muốn bởi vì có thể đó là bạn đang chịu khổ mà tích đức, tích phúc báo cho tương lai của bản thân mình! Làm người.. sợ nhất là hưởng hết phước báo mà không tạo ra phước mới. Muốn nhận được thì trước tiên bạn hãy học cách cho đi. Mà không cần có tiền và giàu có mới cho đi và bố thí. Ta không có tiền thì bố thí lời nói, trí tuệ, hành động.....! Theo Phụ Nữ Today