50 tuổi, cái tuổi hầu hết mọi người đều có rất nhiều thứ và chuẩn bị lo cho tuổi già thì tôi chẳng có thứ gì, tiền bạc không, bạn bè không. Cái tôi có chăng chỉ là bệnh tật và nợ nần. Tôi có hai đứa con nhưng mọi phẩm chất ở mức trung bình, gia đình 4 người sống lay lắt thuê nhà trọ hơn 20 năm rồi. Mọi gánh nặng cuộc sống chỉ trông chờ vào gánh cháo dinh dưỡng bán ở vỉa hè của vợ. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê miền Trung nghèo khó, không vì thế mà tôi tu chí phấn đấu học hành. Ngược lại, với bản chất hung hăng và láu cá từ nhỏ, tôi đã chơi bời quậy phá xóm làng, trộm cắp và lêu lổng, nói chung là đủ thứ xấu. Còn học hành lúc nào cũng đội sổ, lẹt đẹt, 10 năm mới học hết lớp 7, hầu hết những lần đủ điểm lên lớp đều do tôi đe nẹt mấy đứa học giỏi để nó cho xem bài. Thất học, ở nhà làm nông, tôi có vợ sớm, một cô gái làng bên cũng ít học như tôi. Những năm 1990, có một phong trào những người miền Trung rời bỏ quê hương để đi vào Sài Gòn làm ăn. Vợ chồng tôi cũng rời bỏ theo phong trào đó, rồi số phận đã giữ chặt tôi lại nơi đây từ đó đến bây giờ. Từ điểm xuất phát con số 0, rất nhiều người phấn đấu làm lụng cực nhọc, tích lũy để đến bây giờ thành đạt, ít nhất cũng có đời sống ổn định, tôi thì không. Với bản tính láu cá lọc lừa từ nhỏ, lại lười lao động chân tay, thích lao động nhẹ, hưởng lương cao, thêm tật hay nổ, tôi suốt ngày quần áo bảnh bao, liên hệ những người quen của họ hàng ba mẹ đã được thành đạt, kiếm những công việc nhẹ nhàng. Ban đầu cũng có vài việc nhẹ nhàng nhưng vì không có kiến thức lẫn kinh nghiệm nên tôi không thể làm được gì. Vả lại vì tính khoác lác nên ai cũng ghét, không ai chỉ bảo cho tôi thứ gì, mỗi công việc tôi chỉ làm được vài ba tuần rồi thôi. Quanh năm số ngày tôi đi làm việc để kiếm tiền chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tất cả mọi chí phí tôi đều phó mặc cho một mình vợ lo, thậm chí nhiều lần tôi còn lấy tiền của cô ấy. Tôi cũng có một đứa em trai hiện là giảng viên đại học, chắc vì xấu hổ mà rất ít khi quan tâm hay giúp đỡ gia đình tôi. Vì những người họ hàng đều ngoảnh mặt quay lưng, tôi quay sang lừa dối bạn bè và những người đồng hương, tôi đều hỏi mượn tiền với những lý do khác nhau. Rất nhiều trong số họ phần vì họ thật thà, phần vì ái ngại nên đành cho tôi mượn. Tôi không nhớ hết đã mượn bao nhiêu và bao nhiêu người cho tôi mượn. Chung quy một điều, tôi chưa từng trả nợ cho ai và những người cho tôi mượn tiền đều tránh xa sau khi họ đòi nợ bất thành. Cũng có người nói nhỏ nhẹ, nhưng cũng có người chửi ác lắm. Thú thật, cũng có lúc tôi có ít tiền, định trả người này người nọ một ít nhưng nghĩ đến cảnh cháy túi lại tặc lưỡi cho qua, tự nhủ dù sao cũng nghe chửi nhiều rồi, vả lại những người đó đâu có khổ hơn mình. Riết rồi chẳng còn ai chơi với tôi, chỉ còn vài thằng bạn nối khố không nỡ từ tôi vì nó biết rõ như đi guốc vào bụng tôi mà. Thỉnh thoảng tôi cũng chủ động lên nhà tụi nó gài độ uống cà phê hay uống bia, nhưng không bao giờ tôi chủ động trả tiền, vậy mà tôi cũng không tha cho tụi nó. Có một lần túng quá, tôi nghĩ ra kế rủ một thằng bạn hùn vốn đi buôn, nói là hùn chứ tiền của nó thôi. Vì tôi cứ theo nó hoài, cực chẳng đã nó cho tôi mượn 2 chỉ vàng chứ không hùn hạp gì cả. Có tiền tôi nói dối bạn là đi buôn, nhưng thực ra tôi tiêu pha vào cờ bạc hết mong ăn tiền của người khác. Tôi thua sạch và 15 ngày sau quay lại nhà bạn nói là đi buôn hàng nhưng bị bắt mất hết rồi, dĩ nhiên là không có tiền để trả. Xui cho tôi là thời gian này có người biết tôi đánh bài, nên về sau bạn tôi biết và tôi mất người bạn này luôn. Lần gần nhất cách đây hơn một năm, tôi đến nhà một người bạn chơi, tình cờ gặp một người còn khá trẻ, là chủ một doanh nghiệp. Nhân lúc bạn lên lầu, tôi chủ động xin số điện thoại và làm quen. Sau lần đó ít lâu, tôi lại chủ động đến công ty anh ta xin việc. Tôi hạ mình bảo đang thất nghiệp, lại nuôi vợ con nên anh thương tình giúp tôi bằng cách giao hàng cho tôi đi bán để lấy hoa hồng. Phải nói anh ấy là một người rất tử tế và nhân hậu nhưng tôi lại không cưỡng lại lòng tham. Tôi bán lô hàng hơn 10 triệu mà không về nộp tiền cho công ty, tiền đó tôi tiêu xài cho mình. Bị phát hiện, tôi nghỉ việc ở đó luôn tới bây giờ. Nhân viên công ty và bản thân anh vài lần đến nhà trọ tôi đòi tiền, nhưng tôi đều không trả. Lần gần nhất anh đến, cả gia đình tôi đã nặng lời và còn hăm dọa anh, hàng xóm ai cũng biết và khinh khi nhà tôi. Anh rất tức giận nhưng không thô lỗ, nhẹ nhàng nói “Anh lớn rồi, làm người phải có lương tâm, phải có lòng tự trọng thì mới đáng làm người. Anh tin đi, người làm, trời biết. Người như anh tôi gặp nhiều rồi, để tôi coi anh nhận quả báo như thế nào. Còn chuyện này, nhất định tôi sẽ kiện ra tòa”. Chuyện đã xảy ra 3, 4 tháng, kể từ khi nghe được lời nói đó đến giờ, tôi luôn giật mình nghĩ đến chuyện quả báo, chuyện hầu tòa. Liệu có ai tin chuyện quả báo có thật hay không? Nếu công ty kia kiện ra tòa thì tôi sẽ bị tội gì? Thời gian gần đây tôi phát hiện mình rất nhiều bệnh, sức khỏe yếu đi nhưng không có tiền khám bệnh. Tôi cũng không dám về quê vì sĩ diện, còn ở đây cuộc sống thật sự bế tắc. Tết vừa rồi, cần 5 triệu để đi buôn hoa Tết mà tôi đi mượn khắp nơi cũng không được vì chẳng ai cho. Có phải tôi đã bị quả báo rồi không? Có phải tôi là người khốn nạn không? Đây là toàn bộ những lời chân thật tôi viết ra để mong lòng mình thanh thản phần nào. Bây giờ tôi phải làm gì đây? Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.