Hại đời làm tăng vẫn không thoát khỏi tình duyên nơi trần thế

Thảo luận trong 'Tin phật giáo mỗi ngày'

Tags: Add Tags
  1. admin

    admin Administrator Staff Member

    Quan hệ nhân duyên giữa người với người, đời này tiếp tiếp đời kia, nơi trần thế mênh mông đến thế, nhưng nối tiếp tiền duyên kiếp trước, dù cho xa cách nghìn dặm nhưng cuối cùng họ cũng phải gặp nhau. Trải qua luân hồi hàng nghìn năm có thể vẫn chưa hết được mối tình duyên ấy.

    Cách đây 1000 năm trước có một hòa thượng tu hành tại chùa Vĩnh Hoa từ thủa nhỏ. Sau nhiều năm vị hòa thượng này xuống núi vân du, khi trở về chùa thì sư phụ đã viên tịch rồi, bởi vậy chúng tăng trong chùa chọn vị này lên làm trụ trì.

    Không lâu sau vị trụ trì mới bắt đầu lập đàn giảng kinh tuyên dương Phật Pháp, khi đó chưa đến 30 tuổi, người thường gọi đùa vị này là “tiểu phương trượng”. Cùng với ảnh hưởng được mở rộng, hương hỏa trong chùa càng ngày càng thịnh vượng, khách hành hương, các tín chúng, những người hỏi đạo đến vị trụ trì đều không cự tuyệt.

    Một hôm, một nhà giàu họ Lý có việc đi qua chùa, ông dẫn theo người nhà, tiện đường liền lên núi thắp hương kính Phật, khi uống trà nói chuyện thì biết được cả nhà ông đều tín phụng Phật Pháp, hay làm việc thiện, vì nghe nói vị trụ trì tu luyện trong Phật Pháp đạt được trình độ nhất định nên ghé vào thăm, thuận tiện cho chúng tăng một ít đồ cúng.

    Đi cùng còn có con gái của ông, dáng vẻ khoảng 16-17 tuổi, dung mạo đoan trang, cô nhìn thấy những câu kệ vị trụ trì viết liền cầm lên xem hồi lâu, rồi chợt hỏi chuyện một cách tò mò, vị trụ trì khiêm tốn trả lời từng câu hỏi. Không lâu sau thì họ phải lên đường, khi từ biệt ánh mắt của Lý tiểu thư không rời khỏi trụ trì, ánh mắt đó từ trước đến giờ trụ trì chưa từng tiếp xúc qua.

    Bỗng nhiên vị trụ trì thấy chấn động, tâm tư suy nghĩ bất định, tự nhủ: “Ta tu hành từ nhỏ đến nay, tự nghĩ định lực bản thân không hề nông cạn, làm sao trước nữ sắc lại thất bại thế này?” Từ hôm đó, nhiều ngày khi đả tọa không thể nhập định được, những suy nghĩ bất chính liên tiếp đến, dần dần phải qua thời gian dài mới có thể chế phục được tâm ma này, từ đó tu luyện trong Phật Pháp không dám có chút buông lơi.

    Một năm sau, dưới núi có người vội vã đưa đến một bức thư, thì ra là thư của Lý viên ngoại, vị trụ trì vừa mở ra xem mồ hôi lạnh liền toát ra, vội vàng niệm Phật hiệu. Trong thư viết con gái Lý viên ngoại từ sau khi ở chùa trở về, không lâu sau thì ngã bệnh, không cách nào chữa được, tìm không ra nguyên nhân căn bệnh, tiểu thư không nói, người nhà cũng không có cách nào.

    Sau này mới ít nhiều biết được là vì tương tư nên thành bệnh, vị trụ trì là người trong Phật môn, chuyện này chẳng phải trò cười sao? Nhưng không biết làm thế nào vì sức khỏe con gái ông ngày càng nguy kịch, chỉ còn cách mời vị trù trì từ bi xuống núi thăm con gái ông.

    Việc cứu người là khẩn cấp, do đó trụ trì vội vàng thu xếp công việc và đồ đạc rồi theo người đưa thư xuống núi. Sau nhiều ngày thì đến được Lý phủ. Lý viên ngoại trong lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy trụ trì bèn vui mừng ra đón. Dường như đã có người sớm báo cho tiểu thư, viên ngoại ở bên ngoài gọi tiểu thư: “Con gái, con xem ai đến này”.

    Tiểu thư từ từ ngồi dậy khỏi giường, nét mặt ửng hồng, khe khẽ hỏi: “Cao tăng, ngài đã biết rồi sao?”. Lời nói có vẻ mệt mỏi, cơ thể biểu lộ ra vẻ yếu ớt.

    [​IMG]
    Lời Phật Dạy - Hai Đời Làm Tăng Vẫn Không Thoát Khỏi Tình Duyên Nơi Trần Thế

    Trụ trì vội vàng thi lễ, ra hiệu cô ấy không nên cử động nhiều, sau đó trụ trì giảng giải về Phật Pháp, muốn cô ấy vượt qua chướng ngại tình cảm nam nữ, nhưng cô ấy tựa như nghe mà không nghe, lúc sau hỏi: “Cao tăng, kiếp này ngài và tôi không thể đến được với nhau ư?”

    Trụ trì liền lập chưởng nói: “Đúng vậy, tuyệt đối không thể được!”

    Nước mắt cô gái lăn dài trên má, một hồi lâu sau cô ấy chỉ vào gói đồ trên bàn và nói: “Hôm nay gặp nhau, không biết khi nào mới lại tương phùng, tôi tặng ngài một bó tơ lụa làm đồ cung dưỡng, mong cao tăng nhận cho”.

    Trụ trì ấp úng nói: “Cái này…”

    Dáng vẻ của cô ấy làm vị trụ trì không nỡ cự tuyệt: “Vậy bần tăng xin nhận, cảm tạ nữ thí chủ, bần tăng xin cáo từ, xin nữ thí chủ an tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh, đọc nhiều kinh Phật, sức khỏe sẽ sớm hồi phục”.

    Thấy cô ấy lặng im, trụ trì liền quay người bước ra khỏi phòng. “Cao tăng xin hãy thong thả”, tiểu thư gọi với, rồi nhìn trụ trì bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nếu đời này ngài tu không thành thì sao?”

    Trụ trì đáp lời: “Nếu đời này ta không tu thành, đời sau vẫn tiếp tục làm tăng”.

    “Nếu đã như vậy, dải lụa này xin làm tín vật, kiếp sau tôi lại lên chùa tìm ngài”. Nói xong tiểu thư quay người đi vào trong.

    Trở về chùa được hai năm, nghe nói sau khi trụ trì rời khỏi đó không lâu, Lý tiểu thư đã qua đời trong sầu não. Việc này đã khuấy động cả một đời của trụ trì, quả nhiên trong kiếp đó trụ trì tu không thành.

    Đến kiếp sau, vị này lại chuyển sinh thành hòa thượng, sau đó ở chùa Vĩnh Hoa tiếp tục làm trụ trì. Thấm thoắt mấy năm trôi qua, đã lại đến trung thu, ngày thứ hai là ngày hương hội.

    Buổi tối khi tụ trì đả tọa nhập định, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một khoảng không rõ ràng, vị trụ trì biết được mình là phương trượng tiền nhiệm chuyển thế và cũng biết được chuyện gì sắp xảy ra, sau khi xuất định chỉ biết thở dài than rằng: “Định số! Đúng là định số!”

    Ngày hôm sau, người đến hành hương rất đông, đến trưa nghe thấy phía bên ngoài cổng chùa có tiếng truyền vào, trong tâm tôi máy động: “Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến!”

    Lát sau, các khách tăng dẫn người có dáng vẻ là quan viên đi vào đại điện, lễ Phật xong ở trong phòng khách mời tôi tiếp đón.

    Vị quan viên vừa thấy trụ trì liền nhìn kỹ trên dưới, rồi không ngừng gật đầu: “Quả đúng như thế, quả đúng như thế!”

    Hai tay trụ trì hợp lại trước ngực: “Xin hỏi đại nhân từ đâu đến? Đến có việc gì?”

    Người đó bỗng như giật mình tỉnh giấc, trả lời: “Ta đến từ Trường An, vì con gái mà đến quý tự tìm người”.
    Trụ trì nói: “Tìm người ư? Trường An cách Vĩnh Hoa tự cả trăm dặm, làm sao có người cô ấy cần tìm được?”. Các khách tăng đều cảm thấy kỳ lạ.

    Là như vầy… Người đó giải thích: “Ta có một cô con gái, nó giống như viên minh châu trong tay vợ chồng ta, chẳng mấy chốc đã đến tuổi kết hôn, có rất nhiều người nó cũng thấy vừa mắt. Một hôm nó mơ thấy chồng mình là người nơi cửa Phật, hơn nữa kiếp trước từng có ước hẹn. Cụ thể hiện giờ ở chùa nào, dáng vẻ ra làm sao, còn có tín vật làm chứng, nói rõ ràng mười mươi. Ta cũng là người tin Phật, mặc dù bán tín bán nghi, ta vẫn muốn đến trước để hỏi dò và nghe ngóng xem sao, không ngờ quả thật rất đúng với lời con gái nói, không sai chút nào”.

    Các sư đệ bên cạnh nghe không lọt nữa, tức giận nói: “Vớ vẩn, phương trượng chúng tôi là cao tăng đắc đạo, sao lại có thể giống lời ông nói được chứ?”

    Trụ trì đưa tay lên ra hiệu bảo họ đừng nói nữa, rồi đi vào nhà kho mở hòm gỗ của phương trượng tiền nhiệm để lại, lấy ra gói đồ để lâu đã bị bụi phủ kín, cảm xúc dâng trào. Sau đó trở lại phòng khách, đặt gói đồ lên bàn rồi nói với vị quan viên: “Đây chính là tín vật mà con gái ngài nói, đó là di vật của tổ sư”.

    Lúc này các tăng nhân trong chùa tụ lại ngày càng đông, có người chen vào trong phòng, đứng không được liền chen lên bên cửa sổ, chen nhau mà thở, hiếu kỳ chăm chú vào mọi việc xảy ra ở đây. Vị quan viên nói: “Vậy thì ngài hãy mở gói đồ đó ra xem xem”.

    Trụ trì nhẹ nhàng mở gói đồ ra, quả nhiên là một bó vải lụa màu trắng, mọi người đều ngạc nhiên. Bỗng nhiên dải lụa đó phát ra ánh sáng nhạt, các tăng nhân cùng tụng niệm Phật hiệu, phủ phục xuống quỳ lạy. Lúc lâu sau, mọi người mới giật mình tỉnh lại, vị quan viên đó nói: “Nếu tất cả đều là sự thật, thì xin cao tăng thu xếp rồi cùng tôi lên đường vào phủ chọn ngày để cùng tiểu nữ hoàn thành hôn sự, con gái tôi kết hợp với ngài đúng là ‘trai tài gái sắc’”.

    Cả đại điện bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người điều tỏ ra vô cùng lo lắng. Trụ trì suy nghĩ một lúc rồi chỉnh lại tăng y, ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn, tay lần chuỗi Phật châu niệm một đoạn dài Phật hiệu, nước mắt lăn xuống với dáng vẻ đau thương: “Là nợ nghiệp kiếp trước, làm ta hai đời không thể giải thoát được, đành đoạn dứt từ đây, đợi đến khi đắc lại chính Pháp vậy!”

    Nói xong tự mình làm tọa hóa mà rời đi (tọa thiền cho đến khi viên tịch).

    Chuyên mục Lời Phật Dạy
    Theo SKCĐ​
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ bài viết đến mọi người