Hành nghề thầy bói, gạt người, gạt mình, tiền do gạt người mà có nghèo vẫn hoàn nghèo

Thảo luận trong 'Tin phật giáo mỗi ngày'

Tags: Add Tags
  1. admin

    admin Administrator Staff Member

    (Các bạn thích xem bói toán xin hãy vào đây để biết rõ thực hư, sau đó Share dùm đến nhiều người để ai ai cũng tin sâu Nhân Quả mà biết cách lo Tu Thiện Tích Đức, đừng mê tín mong cầu những thứ quá hư ảo).

    Từ khi em về Việt Nam năm 2006 ở nhà với mẹ, không bao lâu em lại đi chỗ khác ở, ba chìm bảy nổi phiêu bạc tới đất ông Đồn, Long khánh. Tại đây, em đã yêu một chàng trai bên đạo công giáo. Vì em không chấp nhận theo đạo và má anh ấy cũng không thích em nên hai đứa đưa nhau lên khu Suối Cát Xuân Lộc mướn ki ốt để ở. Hai đứa em mở một tiệm truyện tranh để sống qua ngày.

    [​IMG]
    Sau một thời gian làm ăn không được tốt nên em bán hết truyện cũ để mở một tiệm nhỏ in thiệp cưới. Nói thật mở tiệm ra phải mua đồ nghề in ấn nhưng tụi em chỉ có vỏn vẹn trong tay 3 triệu đồng để làm vốn. Tuy Dũng (tên người yêu em) có nghề nhưng hiếm có người tới đặt in lắm vì thấy tiệm thiệp quá nhỏ. Dần dần tiền hết đến nổi không có gạo để ăn, nợ tiền nhà đến 6 tháng. Không có tiền trả, chủ nhà đòi đuổi tụi em ra ngoài. Hai đứa em phải chạy đi vay tiền để trả thì mới được yên tâm, nhưng vẫn khổ hoài như vậy.

    Thấy cuộc đời mình quá khổ, thế là em tìm đến cái chết. Tối hôm đó, em treo cổ tự sát bằng sợi dây điện ngay nhà bếp tạm mà tuị em đã dựng để nấu ăn. Em vòng thật nhiều nuột ở trên cây ngang bếp, sau đó em đưa cổ vào và buông hai tay. Nhưng sợi dây điện không chịu được sức nặng của em, đứt dây em rớt xuống một cái rầm. Dũng đang ngủ giật mình chạy tới dìu em vô giường, anh ấy thấy em như vậy càng rầu thêm.

    Vài hôm sau em đi tìm thầy bói để xem và hỏi tại sao số mình lại khổ đến như vậy. Thầy bói lên đồng rồi nhìn em phán một câu: “Ngươi khổ là vì có căn của quan lớn tứ phủ mà không chịu ra tiền để giúp người khác nên bị phạt. Do vậy cần phải mở căn ra, nếu không tai họa sẽ đến với ngươi hoài”. Em hỏi: “Vậy phải mở như thế nào, ông chỉ dùm con với”. “Cúng chẩn tế tứ phủ”. Bả nói vậy.

    Vì bà thầy bói giả lên xác ông quan thần hoàng thổ địa, em sợ quá nên hỏi tới tấp: “Vậy cúng có tốn kém không ông?”. Bả phán thêm một câu: “Cần một triệu để cúng mâm cỗ đầy”. Nghe nói mà em khóc ròng. Em nghẹn ngào: “Con nghèo khổ như vậy tiền đâu con cúng hả ông”. Mấy người ngồi cạnh em nói: “Thôi về lo kiếm tiền đi, để người khác xem nữa”. Em bỏ ít tiền vô cái hộp nhỏ ngay đó rồi ra về. Em không về nhà mà đi thẳng ra nghĩa địa.

    Em đi thẳng ra nghĩa địa, tới chiều tối mới về. Dũng hỏi sao em đi tới giờ mới về? Em kể lại cho Dũng nghe xong, Dũng lắc đầu nói: “Mình nghèo. Làm gì có tiền để cúng đây.” Tuy Dũng là người bên đạo Công Giáo nhưng Dũng không khó khăn với em bất cứ việc gì.

    Em chạy đi vay khắp nơi mới được 500.000 đồng, em đi xuống thầy bói, vừa khóc vừa nói: “Con chỉ mượn được có 500.000 làm sao đây ông?” Ông nói: “Không sao. Có nhiêu đây cũng được. Ta sẽ giúp cho ngươi mở căn”. Lúc đó em mừng lắm. Và ông hẹn 7 ngày nữa tới ông sẽ cúng giải căn. Tới ngày hẹn em đi xuống. Em nhìn thấy rất nhiều người và đồ ăn: Heo quay, Gà, Vịt…đủ loại hết. Cũng gần 20 người cúng giải căn giống như em. Tất cả mọi người đều mặc áo dài khăn đống, loại của cô dâu hay mặc và đội trên đầu một cái mâm nhỏ, trên có lư hương và một trứng vịt luộc.

    Ông đọc sớ xong. Nói chung cũng mấy tiếng đồng hồ rồi ông kêu em: “Ngươi đem cái trứng này về đúng 7 giờ tối hãy ăn và sẽ được làm thầy giúp người. Không phải lo tai họa nữa.” Lúc đó em mê muội, vì sợ tai hoạ và nghe lời thầy bói răm rắp. Qua mấy hôm sao cũng không có gì tiến triển, em buồn quá nên em đi uống rượu với đứa nhỏ gần nhà và trong lúc đang uống bỗng dưng em xem bói cho đứa con trai đó: Em nói “Chị hỏi thiệt mẹ em đang bị bệnh đau lưng phải không? Còn ba của em thì hay đau đầu mỗi trưa phải không?” Nó hỏi: “Sao chị biết chuyện gia đình em?” Vì thằng bé nầy lần đầu gặp em, em trả lời “Chị cũng chẳng biết nữa…Mà tối hôm nay em về sẽ gặp ma. Em có tin không?”. Thằng bé trả lời “Em không tin!”. Rồi em thách thức nó: “Vậy khuya nay em về ngay nhà có một cái cây ở sau hông nhà, đúng 12 giờ khuya, em đốt nhang và nói “Tôi không tin trên đời này có ma, nếu thật có ma thì cho tôi thấy đi?”

    Nó nói “Ok. Nếu không có chị tính sao với tôi?”. Em nói: “Chị sẽ bao mày nhậu.”

    (Vì em thường bị gặp ma vào khoảng 12 giờ đêm do hồi nhỏ em đã chết đi sống lại một lần. Và thường bị ma dẫn đi chơi lắm nên mới dám thách đứa em trai về đốt nhang. Nghĩa là 12 giờ đêm trở đi là thời gian âm thịnh dương suy nên rất dễ gặp oan hồn lắm. Vì chính người ta không phá mình, mà là mình phá họ thì oan hồn sẽ hiện ra nhát mình thôi.

    Về chuyện đoán đúng về bệnh tình thật ra là do lúc đó em đã uống hơi say. Mỗi khi say rượu thì giác quan thứ 6 của em trổi dậy. Khi đó mình cứ nhìn ai chầm chầm vào người đó thì tự dưng mình biết được một chút ít về chuyện gia đình của họ thôi. Sau đó cứ nói đại ra thử xem có đúng không thôi à. Điều này cho tới bây giờ em cũng không lý giải được).

    Sáng hôm sau nó tới nhà em nói: “Chị ơi! Hôm qua em gặp ma thiệt rồi.” Và nghề thầy bói của em bắt đầu từ đây. Là do thằng bé đó đi kể chuyện thấy ma cho gia đình nó nghe và nói là do em xem bói cho nó.

    Và chiều hôm đó có mấy người ở xóm đến nhờ em xem quẻ, em nhận lời. Vì lúc đó em luôn nghĩ chắc em được mở căn rồi nên ra làm thầy giúp người. Em cũng không phải sợ tai họa nữa.

    Em bắt chước cách lên đồng của bà thầy bói kia và làm cho người ta tin mình bằng cách đốt khoảng 10 cây nhang còn đỏ lửa. Em đã liếm cho đến khi hết lửa thì thôi. Người ta thì cứ tưởng “Ông lên bà nhập”, thực ra em đã dùng nước bọt trong miệng làm cho nhang tắt thôi. Những người đó chắp tay hỏi: “Ai về đây xin cho con biết để thưa chuyện ạ?”. Em cười thật lớn theo kiểu mấy ông vua thời xưa rồi nói: “Ta là quan thánh nhị ca. Các ngươi cần hỏi điều gì? Rồi em cứ nóc rượu liên khúc. Thật tình đô uống rượu của em tới 2 lít. Vậy mà họ cũng tin, họ nói: “Dạ thưa ông, sao con làm ăn cứ thất bại hoài khổ quá ông ơi”. Em mới tự bịa chuyện nói: “Là do nhà của ngươi đã có rất nhiều vong hồn đang quấy phá” (Thật ra em biết thời chiến tranh tàn khốc xảy ra thì ở đâu cũng có người chết). Thế là họ tự khai một mạch: “Dạ đúng rồi ông. Chỗ của con nghe nói hồi xưa là một hố bom ạ. Ông cho con xin cái phép về đuổi họ đi chứ con chịu hết nổi rồi.

    Em lấy tờ giấy trắng vẽ hình bát quái, vừa vẽ vừa đọc câu chú mà người ta nghe không hiểu. Nói thật ra em cũng không biết câu chú đó là gì, chỉ giả bộ đọc để cho người ta tin là bùa phép vậy thôi. Sau đó em đưa cho họ bảo họ đem về để ở đầu nằm.

    Nói thật nghề thầy bói lên đồng không có khó gì cả, chỉ cần nhìn tướng là bói được thôi. Ví dụ nắm dược đặc điểm: Một là phụ nữ ưa phá thai thì em phán có vong hài nhi đi theo, rồi họ tự khai dạ đúng con có bỏ mấy đứa. Hai là nếu như họ nói làm gì có bỏ đứa nào thì em trớ sang câu này “Không lẽ hai bên dòng họ nội ngoại không có sao?” Và họ tự khai : “Dạ đúng, mẹ con bỏ hay chị dâu bỏ hoặc là đứa em chết đuối hồi nhỏ…”.

    Còn về người Nam: Đa phần là do làm ăn không suôn sẻ cũng dến xem bói. Điểm yếu của đàn ông đa số là do làm ăn hùn vốn hoặc lao dộng cực khổ, nhìn tướng là em biết thôi. Ví dụ nhìn bàn tay thô xấu em phán ngay một câu: “Con lao lực cực khổ vậy con”. Thế là họ tự khai: “Dạ ông nói rất đúng, con chạy xe tải hay xe ôm hoặc làm rẫy, khuân vác mướn v.v… làm hoài cũng không đủ ăn, xin ông giúp con với”. Em phán một câu: “Chỗ ngủ của ngươi đặt giường không đúng phong thuỷ nên đã cản tài hết rồi. Và ngươi buổi trưa hay bị sởn tóc gáy, nhức đầu, chóng mặt phải không”. Họ nói: Dạ đúng.” Và em phán: “Về mà sửa đầu giường lại đi mới ổn được nghe con”. Em đoán thật ra họ chóng mặt, nhức đầu, sởn tóc gáy là do đổ mồ hôi quá nhiều hoặc do ngồi quá lâu, chăm chú và lao lực lâu ngày thành ra mệt mỏi.

    Những người thanh niên hay con gái mới lớn đến xem bói thì thường hỏi về chuyện tình duyên. Ban đầu em hỏi hai đứa tuổi gì rồi em nhắm vào những điểm như con gái ưa chuộng ngọt ngào, mềm mỏng, không thích cộc cằn…v.v còn thanh niên thì thích con gái nết na không ăn chơi đua đòi phung phí. v.v…Do họ cứ hỏi sao bạn trai con cứ ăn nhậu và không lo làm ăn gì cả. Em phán: “Tại vì hai đứa không hợp nhau. Con gặp hắn cứ cằn nhằn hoài không và không nhỏ nhẹ với hắn nên hắn lêu lỏng ăn chơi thôi và mỗi người mỗi tính thì khó giải quyết lắm”. Vậy mà nhiều bạn nữ bị thất tình nghe em nói tới đâu là khóc tới đó, thật ra em đánh vào tâm lý thôi. Hoặc là chuyện vợ chồng cũng vậy.

    Em nói thật, dựa vào tính cách con người mà em thường dùng tuyệt chiêu là đọc những cuốn sách như: 12 con giáp, Tử vi trọn đời, Bí quyết bói bài, Xem chỉ tay, Viễn cầm v.v.và….cứ thế em nói là họ tin thôi. Những chỗ xem bói khác cũng tương tự như em.

    Còn người trung niên trở lên thường hỏi sao họ cứ bị bệnh tật. Em phán là do bị ông bà quở. Họ hỏi là tại sao. Em nói bàn thờ không sạch sẽ, một năm 12 tháng các ngươi dọn dẹp được mấy lần. Họ tự khai: “Dạ vợ chồng con bận rộn quá nên không có để ý tới”. Thật ra em biết ít có người chịu quét dọn và thường đặt bàn thờ ở trên cao nên không thường xuyên quét dọn thôi. Em mới phán bởi vậy ngươi bị đau lưng, nhức mình, đau hông hay mỏi gối…là đáng tội rồi. Vậy là họ xin em giúp đỡ họ. Em lấy giấy ra vẽ đại mấy hình ngoằn ngoèo như lăng quăng rồi đưa cho họ. Rồi nói: “Tối về đốt nhang xin lỗi ông bà đi, và hứa cúng cơm chay tạ lỗi. Làm xong đốt tờ phép này hòa với nước uống nước lóng nghe không”. Em nói thật, đây là điểm yếu của người trung niên vì họ không biết xương và thân thể phải theo từng năm tuổi già mà suy thoái gân cốt. Vậy mà họ cũng tin em.

    Còn những người Phật tử đã Quy y mà không chịu nghe kinh, không tham dự đạo tràng hay học theo lời Phật dạy, chỉ quy y cho có lệ thôi thì cũng đến xem bói. Lúc đầu họ không tin em và em hỏi “Ngươi đến đây có việc gì?”. Họ nói “Nghe nói ở đây xem bói hay nên đến xem cho biết”. Em phán: “Nhìn ngươi mặt mày tươi sáng vậy mà trong lòng cả khối lo âu. Đã vậy còn nghi ngờ ta, vậy ngươi hãy về đi”. Thế là họ tự khai “Dạ thưa ông, quả thật con đang rất buồn về đứa con trai hay mê chơi bỏ học hoài nên con buồn lắm. Xin ông giúp con với.” Em phán: “Vì nó bị các ngươi nuông chiều và gần bạn xấu, đâm ra cãi lời.” Nhìn vẻ mặt họ từ tươi ra buồn là em biết ngay em đã đoán trúng tim đen rồi. Em còn phán thêm “Ta báo cho ngươi biết. Con của ngươi sắp tới sẽ có tai nạn.” Vì em biết rõ con trai và con gái thời nay thường ưa thích làm theo ý mình. Ví dụ con trai thì tụ tập ăn nhậu đánh nhau và chơi game, còn con gái thì yêu sớm và đi chơi đêm v.v…Họ cứ luôn miệng hỏi “Có sao không ông?”. Em phán: “Ngươi cứ về bảo nó cẩn thận đường đi nước bước của nó. Nếu như không nghe là sẽ có chuyện.” Thật ra dễ gì dạy bảo được đứa con hư trong một ngày một tháng được. Với cái đà ăn chơi đó thì trước sau gì cũng xảy ra chuyện thôi. Không bao lâu sau con của họ bị té xe hay đánh nhau chẳng hạn thì họ cứ nghĩ em xem bói rất linh, biết được chuyện quá khứ và tương lai. Và họ cho em là ông thánh bà tiên thật nên cứ kéo nhau đến xem…

    Ở trên là đặc điểm của người đi xem bói. Còn thầy bói có những cách xem như sau: Thường bói bài, xem chỉ tay, lên đồng, đoán tướng và bùa ngải. Tất cả đều lấy kinh nghiệm từ những người đi coi bói. Ví dụ người đi xem bói hay hỏi về tình duyên, công danh, tài lộc, con cái, vợ chồng, người đã mất…hoặc là tính tình của người khác phái v.v… Thầy bói như em đều dùng những cuốn sách đã kể ở trên để trả lời và chỉ cần phán vài câu là họ tự kể chuyện gia đình mình ra cho thầy bói nghe. Cũng từ việc các vị nói ra thì thầy bói mới nắm được nhược điểm và lấy kinh nghiệm này mà bày vẽ cúng tam tai hay là bộ phép để giải tai họa.

    Các vị khai càng nhiều thì thầy bói mới càng có nhiều kinh nghiệm về chuyện gia đình của các vị, rồi nói theo tâm lý đang lo buồn mà hù dọa để cho các vị sợ. Từ đó, các vị tự năn nỉ thầy bói: “vậy con phải làm gì đây ông?”. Thầy bói biết các vị đã mắc mưu, liền phán phải cúng như: Tam tai, giải hạn, trục vong, đuổi tà, dằn âm, cúng sao giải hạn v.v…luôn yêu cầu là phải có tiền.

    Ví dụ như em lúc trước tới bà thầy bói như đã kể ở phần trước vậy. Đi tới đó bả hỏi: “Ngươi tới đây có việc gì?” thì em tự đem chuyện gia đình mình ra kể bả nghe. Bả bắt ngay điểm yếu của em rồi hù dọa: “Do ngươi có căn mà không chịu mở nên bị phạt”. Thật ra là tự em kể chuyện mình ra cho bà thầy bói biết (do cách bả khơi gợi chuyện), để rồi sau đó tự mình đem tiền tới năn nỉ người thầy bói xài dùm, trong khi bản thân em nghèo rớt mồng tơi phải chạy vay mới có được 500.000đ để nhờ bả mở căn. Kết cuộc thì sao? Em chỉ nhận được lời hù dọa và một trứng hột vịt luộc trị giá 500.000đ chỉ sự cả tin và mê muội của mình.

    Giờ quý vị suy nghĩ xem ở ngoài chợ có ai bán được một trứng vịt luộc trị giá 500.000đ không. Chỉ có mấy bà thầy mới làm được điều này và còn mắc hơn nữa kìa. Bùa phép cũng giống như vậy. Do mọi người cứ tin tưởng là có thần tiên, rồi nghe những lời hoa mỹ của thầy bói rằng:”Ngươi sẽ dược tài lộc, bình an, may mắn v.v…” nhưng quý vị quên rằng chính quý vị là người mở đầu câu chuyện. Để rồi sau đó tự quý vị tung hô thầy bói hay, thầy bói là ông thánh bà tiên, và cứ kéo nhau tới xem bói. Lâu ngày dài tháng vô tình quý vị đã tiếp tay cho thầy bói có thêm kinh nghiệm cao vì những câu hỏi của mình, giúp họ tóm hết những đồng tiền xương máu của quý vị một cách dễ dàng vậy thôi. Em cũng là thầy bói lên đồng vậy mà còn bị lừa gạt huống chi quý vị.

    Ví dụ như quý vị bị thầy bói như em lừa về mặt tinh thần và lời nói êm tai thì em bị lừa vì lòng thương người, trong lúc em vẫn còn hành nghề thầy bói.
    Có lần em đi công chuyện trên đường về nhà thì thấy có một chị gái nằm bất động trên lề đường cùng với 3 đứa bé. Em dừng xe lại hỏi: “Mẹ con bị làm sao vậy?”. Đứa bé gái lớn khoảng 10 tuổi trả lời: “Dạ mẹ con bị trúng gió”. Em chạy tới lay chị gái rồi nói: “Chị ơi, chị có sao không?”. Chị ấy mở mắt ra và nói: “Em đi bộ tới đây mệt quá nên xỉu luôn”. Em hỏi tiếp: “Nhà chị ở đâu” – “Nhà em ở Nha Trang”. “Vậy sao chị không đón xe đi mà lại đi bộ?” Em hơi nghi nghờ lời nói của chị ấy thì chị bảo: “Dạ tại vì chồng em bỏ đi theo vợ bé. Em dẫn theo mấy đứa nhỏ để tìm ảnh về”. Em hỏi: “Sao chị không để tụi nhỏ ở nhà ông bà nội nhờ họ trông giúp rồi đi tìm chồng”. Chị nói: “Ba mẹ chồng đã đuổi mẹ con em đi rồi gởi sao được”. Rồi tự dưng mấy đứa nhỏ la lên: “Mẹ ơi con đói quá!”.

    Theo như quý vị sẽ tính sao? Còn em khi đó trong túi chỉ có 30.000đ móc hết ra cho luôn. Chị nói: “Thật tình em rất biết ơn chị đã giúp em. Mẹ con em đi xe về Long Khánh không biết tiền xe có mắc không chị?. Em hỏi: “Chị không còn tiền sao?. Chị lắc đầu đưa luôn cái ví tiền cho em xem. Em kiểm tra trong ví không có một ngàn nữa. Em thấy tội nghiệp quá nên đi ra đường la lớn lên: “Bà con ơi làm ơn cứu người, làm ơn cứu với”. Người đi đường hiếu kỳ nên dừng xe lại hỏi chuyện gì. Em mới kể sự việc lại cho mọi người nghe. Thế rồi người thì mua cháo, người thì mua cơm…. cho mẹ con chị ăn và cho thêm tiền nữa, khoảng 4-5 trăm ngàn. Có người còn đón xe trả tiền trước cho mẹ con chỉ đi Long Khánh luôn. Chị cám ơn rối rít nhìn rất tội nghiệp.

    Ai ngờ có một hôm cũng trên đường đi công chuyện, em lại gặp chị ấy với tình trạng y như vậy. Lúc đó em mới biết mình đã bị lừa, đã vậy em còn kéo thêm nhiều người khác bị lừa như mình mới khổ chứ. Không phải một lần đó thôi đâu, mà còn nhiều lần khác nữa. Vậy quý vị còn tin em là ông thánh bà tiên nữa không?

    Trong khi em đang được mọi người ca tụng là thầy bói hay, biết được quá khứ tương lai, vậy mà em cũng bị người ta gạt đó thôi. Thú thật em còn không biết quá khứ và tương lai của em huống chi là tương lai của quý vị. Và cũng kể từ sau ngày bị gạt, em mới thức tỉnh. Thì ra mình không có căn của quan nào cả, chỉ vì sợ tai họa đến mà em cứ tin là em làm thầy bói để giúp người ta (theo lời của bà thầy bói trước). Kết cuộc em tự lừa mình rồi gạt luôn mọi người. Càng suy nghĩ thì em càng thấy Dũng làm ăn cũng chẳng có tiến triển gì. Sao em xem bói cho người ta được, mà lại không xem được cho công việc của Dũng?
    Tĩnh Tâm sưu tầm​
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ bài viết đến mọi người