Chúng ta ai cũng muốn có hạnh phúc. Và thường thì hạnh phúc được chia ra làm 3 loại. Loại thứ nhất là hạnh phúc do những cảm giác dễ chịu, ưa thích mang lại. Uống một tách cà phê ngon, nghe một bài nhạc hay, được một lời khen tặng, ngồi dưới bóng mát… là những cảm thọ dễ chịu và an vui. Nhưng những hạnh phúc này cũng chóng phai và mau tàn, nên ta lại cứ phải đi tìm những cái mới, để tiếp tục duy trì chúng. Loại hạnh phúc thứ hai, cao rộng hơn, là có được một cuộc sống tốt đẹp. Ta có sức khỏe, một gia đình êm ấm, làm công việc mình thích, có một sự nghiệp… là một hạnh phúc lớn. Theo trong kinh, thì những hạnh phúc này có được phần lớn là do nghiệp quả tốt lành của mình đã gieo trồng trong quá khứ. Nhưng chúng cũng sẽ đổi thay và vô thường, như mọi việc khác trong cuộc đời. Luật tự nhiên là hễ hạnh phúc của mình còn bị điều kiện bao nhiêu, thì nó lại càng mỏng manh bấy nhiêu. Một ngày nào, khi những điều kiện ấy không còn nữa, thì hạnh phúc ấy cũng sẽ tàn phai. Loại hạnh phúc thứ ba là một hạnh phúc có mặt tự nhiên, không tùy thuộc vào hoàn cảnh chung quanh, hay do đạt được những gì mình muốn. Nó không nhất thiết là một cảm thọ dễ chịu, hay là một sự an ổn, đầy đủ nào đó theo ý của mình. Nhưng loại hạnh phúc này có một năng lực chuyển hóa rất lớn. Nó có mặt tự nhiên chứ không phải do một sự tìm cầu hay thành đạt nào của ta. Hạnh phúc này biểu hiện ra trong thái độ của mình, đó là hạnh phúc của một sự giải thoát ra khỏi mọi điều kiện.