Học cách cho đi, chúng ta sẽ nhận lại được nhiều hơn thế. Những cậu học trò tinh nghịch cuối cùng đã nhận được một bài học vô cùng sâu sắc. Một lần nọ, thầy giáo cùng mấy học trò của ông tổ chức đi dã ngoại tại một vùng ngoại ô. Khi họ đi tới một cánh đồng, bỗng những người học trò nhìn thấy một đôi giày cũ rách, dường như là của người nông dân nghèo đang chuẩn bị trở về nhà sau một ngày làm việc cực nhọc. Khi thấy đôi giày cũ đó, các học trò tinh nghịch đã nghĩ ra một ý tưởng hài hước và nói: “Thưa thầy, sao chúng ta không giấu những chiếc giày ra sau bụi rậm và chờ người nông dân tới nhỉ. Sẽ thật buồn cười khi xem ông ta phản ứng ra sao nếu không thể tìm được chúng..!” Người thầy giáo cảm thấy thật tệ, nhìn đám học trò đang cười khúc khích của mình và nói: “Này các em, chơi một trò đùa ác như vậy với một người nghèo khổ là không tốt đâu”. Thầy giáo nghĩ ngợi một lúc và sau đó mỉm cười, vui vẻ nói: “Các em, thầy có ý này hay hơn. Sao chúng ta không bỏ một vài đồng xu vào từng chiếc giày. Sau đó ta hãy trốn sau bụi rậm và xem phản ứng người nông dân ra sao khi ông ấy thấy được những đồng tiền trong đôi giày rách đó?” Mấy học trò chỉ thích thú muốn xem phản ứng của người nông dân nghèo nên ngay lập tức đã làm theo những gì thầy bảo. Sau đó cả thầy và trò đã nấp sau bụi rậm phía xa xa để quan sát xem người nông dân sẽ phản ứng như thế nào. Người nông dân đã hoàn thành xong công việc, dáng vẻ mệt mỏi đi về phía đôi giày rách của mình. Khi xỏ chân vào ông cảm thấy có vật gì đó cứng cứng ở dưới chân, cúi xuống kiểm tra ông đã phát hiện những đồng xu. Người nông dân rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những đồng tiền trong giày. Ông lấy chúng ra và hướng mắt nhìn cẩn thận xung quanh, xem có ai đang tìm những đồng tiền này hay không, liệu chúng có thuộc về ai đó không. Nhưng nhìn một lượt vẫn thấy hoàn toàn yên tĩnh, không có bóng dáng một ai, ông mới dám cất những đồng xu và trong túi. Sau đó ông xỏ chân vào chiếc giày còn lại, và như lần trước, lại cảm thấy có vật gì đó cứng cứng ở trong giày. Cúi xuống kiểm tra, ông lại tìm được nhiều đồng xu hơn nữa. Nhìn những đồng xu trong tay mình, người nông dân bất giác xúc động trào nước mắt. Người nông dân gầy gò cảm động chắp tay trước ngựa, ngước khuôn mặt đen xạm lên trời và nói: “Ôi Chúa ơi! Cho con xin gửi ngàn lời cảm tạ đến người ẩn danh đã giúp con lần này. Nhờ có lòng nhân hậu của người đó mà bây giờ con có thể mua thuốc cho người vợ đang ốm và mua bánh mỳ cho những đứa con đang đói của mình”. Với những đồng xu được cất trong túi, người nông dân rảo bước trở về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi lã chã trên mặt. Mấy học trò tinh nghịch sau khi chứng kiến cảnh này, dường như mắt ai nấy đều ngấn lệ. Sau khi người nông dân rời đi, người thầy hỏi các học trò của mình: “Giờ hãy nói cho ta biết điều gì sẽ khiến các con vui hơn? Giấu giày của ông ấy đi hay bỏ tiền vào giày của ông ấy?”. Một học trò mắt vẫn còn ướt vì xúc động nói: “Thưa thầy, con sẽ không bao giờ quên bài học mà thầy đã dạy con ngày hôm nay. Giờ con đã hiểu niềm hạnh phúc của việc cho đi lớn hơn rất nhiều so với nhận lại. Niềm vui của việc cho đi là không có giới hạn. Con cảm ơn thầy!” Trong cuộc sống này, dường như điều khiến người ta nghĩ đến trước tiên là làm gì đó để có thể đem lại niềm vui và sự thỏa mãn cho chính bản thân mình. Cũng giống như đám học trò tinh nghịch trong câu chuyện ở trên, muốn giấu đôi giày cũ rách của người nông dân nghèo, đùa vui một chút để có được những tràng cười sảng khoái. Tuy nhiên, chúng ta quên mất rằng, nhiều khi dù cố tình hay vô ý, vì để thỏa mãn bản thân, chúng ta lại đang đùa vui trên sự đau khổ của người khác. Vậy nên, thay vì để chỉ mỗi bản thân mình nhận được một tràng cười, thay vì tạo ra những rắc rối cho ai đó, chúng ta hãy học cách cho đi, hãy giúp đỡ người khác bất cứ khi nào có thể. Bởi khi cho đi, dù chỉ là những đồng xu nhỏ bé, chúng không chỉ mang lại niềm vui cho người khác mà còn mang lại niềm hạnh phúc cho chính chúng ta. Tựa như niềm vui của người nông dân nghèo và giọt nước mắt long lanh hạnh phúc của đám học trò tinh nghịch trong câu chuyện ở trên vậy. Và bởi khi cho đi, bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn thế! ĐKN (ST)