Khi mới bắt đầu thực hành phương pháp trì danh niệm Phật, bao giờ chúng ta cũng gặp phải những khó khăn nhất định, chẳng hạn, chúng ta dễ bị hôn trầm, dễ sanh buồn ngủ, thường bị ngoại cảnh chi phối khiến tâm chúng ta lăng xăng tạp niệm. Đến khi khắc phục phần nào những tình trạng này, thì tật bệnh kéo đến, vọng tưởng tràn về, lại thêm khan cổ viêm họng khiến cho thanh âm lúc to lúc nhỏ, danh hiệu Phật niệm không đều v.v. Khi nắm được những trở ngại luôn xảy ra này, chúng ta chỉ cần hết sức tập trung tinh thần vào câu Phật hiệu và cố gắng giữ vững chí nguyện phát tâm niệm Phật như lúc ban đầu, chúng ta sẽ dễ dàng vượt qua những khó khăn thử thách. Người xưa thường nói: “Ngọc bất trác bất thành khí”. Quả đúng như vậy, viên ngọc bị chôn vùi dưới lớp đất sâu, khi đào được nó lên, nếu chúng ta không kiên trì đánh bóng mài dũa thì nó cũng chỉ là cục đá mà thôi. Ngược lại nếu chúng ta chuyên cần mài dũa, đương nhiên là phần sáng của viên ngọc sẽ dần dần hé lộ, càng mài càng sáng. Viên ngọc càng lộ sáng bao nhiêu, thì những đất bụi bám vào càng ít đi bấy nhiêu. Nếu chúng ta kiên trì niệm Phật với tâm nguyện thành khẩn tha thiết thì hạt minh châu trong búi tóc chúng ta sẽ hé lộ, vọng tưởng tạp niệm sẽ tan dần vào hư không, khi đó chúng ta không cần phải tốn thời gian để luận bàn về “chánh niệm” hay “nhất tâm bất loạn”. Là hành giả tu theo pháp môn trì danh niệm Phật, chúng ta có quyền tự hào rằng, ngay khi chúng ta mới bắt đầu khởi lên cái tâm niệm Phật, tức là chúng ta đã làm nên một cuộc cách mạng vĩ đại cho bản thân rồi! Vì sao vậy? Vì trên dòng chảy thời gian mà chúng ta đang sống, ngồi những người đầu tắt mặt tối đa đoan với công việc thì mấy ai nghĩ đến việc tĩnh tọa niệm Phật? Ông bà thường nói: “Nhàn cư vi bất thiện” cũng nhằm ám chỉ các thú vui vô bổ và không lành mạnh như bài bạc, rượu chè, ngồi lê đôi mách v.v… mà khi nhàn rỗi người đời thường mắc phạm. Tại sao chúng ta không ngồi niệm Phật để làm tư lương cho ngày mai trong khi mạng sống của chúng ta ngày một giảm dần? Khi chúng ta niệm Phật, dù chưa hết vọng tưởng, nhưng ít ra chúng ta đã không nói những lời thị phi, sai trái như khi chúng ta ngồi lê đôi mách. Chỉ như vậy thôi chúng ta cũng đã vượt qua cái tâm niệm thương tình của chính mình rồi. Còn khi chúng ta tinh tấn lễ Phật, chuyên cần niệm danh hiệu Phật, tức là chúng ta đã đặt gót chân ra ngồi quỹ đạo luân hồi sanh tử . Dù chúng ta có tinh tấn dài lâu hay không, có kiên trì công phu niệm Phật hay không, nhưng ít nhất là chúng ta đã không phí phạm thời gian và chúng ta đã có được những chuổi ngày đáng sống! Trích từ sách Chân Thật Niệm Phật Cực Lạc Hiện Tiền Thích Thiện Phụng