Bài Chú Vãnh Sinh được trích từ kinh Bạt Nhất Thế Nghiệp Chướng Căn Bản Đắc Sinh Tịnh Độ Đà Ra Ni. Tụng chú này tức là diệt các tội nặng ngũ nghịch, thập ác và báng pháp. Tụng chú này là ủng hộ không cho các oan hồn nhiễu hại, được yên ổn vãng sanh, được diện kiến Đức Phật A Di Đà. Chú vãng sanh công năng thật huyền diệu, nhưng cũng thật là bí mật, đúng với danh xưng “mật chú”, khó mà cảm nhận được sự hiển linh của lời chú này. Năm 2005 tôi có một người em bị bệnh nặng được đưa lên chữa tại bệnh viện Stanford. Sau thời gian chữa trị tại bệnh viện, em tôi được xuất viện. Được xuất viện nhưng không phải là về nhà, mà phải ở lại trong 3 tháng tại một căn chung cư thuê ngay trong khuôn viên bệnh viện để hàng ngày phải có mặt tại bệnh viện cho Bác sĩ theo dõi tình trạng, và với một điều kiện là phải có một thân nhân luôn túc trực bên cạnh. Thế là anh chị em chúng tôi phải chia nhau mỗi người một thời gian đến ở coi người bệnh. Tôi đã nghỉ hưu nên xin nhận coi 2 tuần lễ. Căn phòng thuê là một căn nhà nhỏ ở lầu 3, có phòng khách phòng ăn và phòng ngủ, nhưng muốn cho người bệnh được yên tĩnh, tôi ngủ ngoài phòng khách trên ghế sofa. Hai tối đầu tôi ngủ êm dễ chịu, bỗng tối thứ ba vừa đặt mình xuống, tắt đèn một chút, còn đang mơ màng chưa ngủ thì chợt thấy rất đông người đi từ xa tới. Tôi chợt nghĩ như có đám biểu tình, song giật mình ngay mà nhớ ra là mình đang ở lầu 3, làm sao có đông người đi như vậy được. Tôi hơi sợ, vội niệm Phật, từ từ đám người dãn dần ra, như tản bớt đi, nhưng vẫn còn thấp thoáng. Tôi bèn tụng chú vãng sinh, 1,2, 3, 4, 5 lần thì hết hẳn không còn một bóng nào nữa. Tuy có linh nghiệm nhưng tôi vẫn chưa dám nghĩ là bài chú vãng sinh đã giúp cho các bóng đen tan biến. Nhưng rồi một lần nữa tôi lại được thấy sự linh ứng của thần chú vãng sinh, một lần nữa tôi phải tin là quả thật có âm có dương, và bài chú vãng sinh quả thật là kỳ diệu. Cách đây khoảng 2 năm tôi có theo một khóa tu học tại một nơi cách xa thành phố chừng hai tiếng đồng hồ lái xe. Khóa học bắt đầu từ trưa thứ Năm tới trưa Chủ Nhật, tức là 2 ngày 2 đêm. Nơi tu học là một trung tâm rất rộng lớn bao gồm hai tòa nhà, một nơi gồm các phòng rộng rãi có đầy đủ tiện nghi để các khóa sinh ở, và ăn uống. Xa xa là tòa nhà thứ hai có một sảnh đường rộng làm nơi tu học. Sau khi ghi tên đóng tiền, chúng tôi bọn 4 người được chia ở một căn phòng rộng rãi, giường nệm sạch sẽ, cửa kính bao quanh nhìn ra xa chỉ thấy toàn đồng trống mênh mông. Ổn định xong nơi ở, chúng tôi hối hả băng qua một lối đi rộng khá xa để sang bên sảnh đường làm lễ. Chiều về ăn tối xong, ai nấy đều mệt nhoài, vội vàng thu xếp đi ngủ vì ngày mai, thứ sáu khóa lễ bắt đầu từ 5 giờ sáng. Bốn giờ sáng hôm sau chuông báo thức reo, chúng tôi hớn hở gọi nhau dậy sửa soạn đi sang sảnh đường. Ra khỏi phòng gió lạnh căm căm, tuy vậy đã thấy đông đảo các bạn “đồng tu” túm năm tụm ba hăng hái lên đường tu học. Thế rồi suốt ngày thứ sáu, từ 5 giờ sáng cho tới tối, trừ hai lần nghỉ ăn, chúng tôi bận rộn liên tiếp, nào theo khóa lễ, nghe giảng, thiền hành, nào nghe thuyết pháp, tuy rất vui nhưng khi về đến phòng là chúng tôi… mệt bở hơi tai, nên bảo nhau đi ngủ sớm lấy sức ngày mai vừa theo khóa học, vừ lo sửa soạn lễ… mãn khóa. Đèn trong phòng vừa tắt, vừa đặt mình nằm xuống, tôi còn đang suy nghĩ đến buổi học ngày mai, thì chợt thấy có mấy bóng đen đi lại quanh phòng, rồi thấy thêm mấy bóng đen to lớn mặc toàn đen đi ra xa rồi lại trở vào. Cả người tôi như lặng đi, mắt nhìn mà chân tay như tê cứng, thì chợt một bóng đen to cúi xuống nhìn vào mặt tôi. Tôi chợt tỉnh vội đọc theo thói quen “Nam Mô A Di Đa bà dạ, đa tha già đa dạ đa điệt gia tha…” rồi nhớ ra là mình đang tụng chú vãng sinh. Thế là tôi tụng liên tiếp không ngừng “A di rị đô bà tỳ, A di rị đa tất đam bà tỳ..” rồi cứ thế tôi đọc không ngừng, 1 lần, 2 lần, rồi 3-4-5 bao nhiêu tôi cũng không nhớ, tới khi mở mắt ra thì không còn bóng nào nữa. Yên tâm tôi ngủ thiếp đi cho tới chuông báo thức reo mới tỉnh dậy. Sáng ngày ra tôi cứ nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, nhưng không dám nói cho mấy đạo hữu cùng phòng vì họ còn nhỏ tuổi hơn tôi, không muốn làm mấy cô ấy sợ. Hôm sau thứ bẩy, ngày thứ hai của khóa học mà cũng là ngày cuối, thời khóa biểu học vẫn như ngày trước, nhưng thêm mục văn nghệ mãn khóa nữa nên ai nấy đều có vẻ bận rộn thêm. Và buổi tối sau giờ học, sau màn trình diễn văn nghệ, chúng tôi về phòng khá khuya, nên ai nấy vội vàng thu xếp hành lý, rồi tắt đèn ngủ sớm để sáng mai ra về. Đêm thứ bẩy thật êm ả, tôi đang mơ màng nghe tiếng thở đều đều của mấy cô bạn nhỏ nằm giường bên thì bỗng lại thấy có nhiều bóng trắng ẩn hiện, họ đến khá đông, nhẹ nhàng quanh quẩn chung quanh phòng, có bóng như mặc áo sơ mi trắng, có bóng như mặc nguyên bộ đồ tây, tôi hiểu ra rằng… họ đã đến thăm. Tôi không thấy sợ như tối hôm qua nữa, bình tĩnh tụng chú vãng sinh và thầm khấn nguyện cho họ được siêu sinh tịnh độ. Kỳ này tôi chỉ tụng có ba lần thì các vị ấy… đã ra về hết. Tôi yên tâm ngủ đến sáng. Vì là đêm cuối tôi mới kể cho mấy cô nghe chuyện có… khách đến thăm mình hai đêm liền. Có thể họ là những oan hồn quanh quẩn nơi đây, thấy người lạ nên họ đến thăm, may mắn tôi đã có chút kinh nghiệm nên bình tĩnh trì tụng chú vãng sinh giúp họ được siêu thoát, đúng theo ý nghĩa của sự trì tụng chú vãng sinh: “Tụng chú vãng sinh tức là diệt các tội nặng ngũ nghịch, thập ác và báng pháp, là ủng hộ không cho các oan hồn nhiễu hại, là được yên ổn vãng sinh, được diện kiến Đức Phật A Di Đà.” Qua lần thoát chết trong trận bão Katrina, qua mấy lần thấy những bóng đen bóng trắng ẩn hiện mà lần nào cũng vì tụng Chú Vãng Sinh mà thấy được sự linh ứng nhiệm mầu, tôi không biết nói gì hơn là thành kính tin nhận lời người xưa “Có cầu có ứng” quả thật không sai, và cúi đầu kính cẩn hết lòng tin sự linh nghiệm kỳ diệu của các lời chú. Thanh Thái