Mẹ Ơi, Xin Hãy Cho Con Tình Thương!

Thảo luận trong 'Tin phật giáo mỗi ngày'

Tags: Add Tags
  1. admin

    admin Administrator Staff Member

    Tôi hiện giờ (lúc kể lại câu chuyện) đã 33 tuổi, hiện ngụ tại huyện Bính Đông, xã Cửu Như, đang bán một tiệm mì chay nhỏ. Tôi kết hôn năm 1979, sau khi kết hôn sinh được hai con gái thì mang thai lần ba, lần tư. Do rất sợ sinh con gái nên tôi bàn cùng chồng là quyết định phá bỏ. Mặc dù lúc đó chưa tin Phật, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất hổ thẹn và khó chịu lắm.

    [​IMG]
    Tháng 11 năm 1987, tôi có thai lần thứ 5. Mặc dù mẹ chồng và hai vợ chồng tôi rất mong mỏi có được con trai, nhưng cũng sợ sinh con gái. Với lại lúc này công việc bận rộn, lại càng không muốn sinh thêm con. Thai đã được mấy tuần tuổi, tôi bèn bàn với chồng là sẽ phá bỏ.

    Tôi nhớ rất rõ, tối đó khi đã hội ý để ra quyết định dứt khoát rồi thì tôi dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa xong thì cảm thấy mệt mỏi nên 20 giờ đã lên giường nằm nghỉ, tôi thiếp đi. Tuy tôi nằm mơ mà không phải mơ, vì cảm giác rõ như thực.

    Trong mộng, đầu tiên tôi thấy tôn tượng Đức Quán Thế Âm Bồ-tát mặc y phục trắng trang nghiêm. Tiếp đến từ trên trời cao bỗng hiện một đạo hào quang trắng chiếu xuống, cảnh tượng nhìn rất tuyệt mỹ, thanh thoát. Tôi sung sướng chiêm ngưỡng, không ngăn được tán thán: Ôi! Đẹp quá! Đẹp quá!

    Lúc này đột nhiên tôi nghe tiếng một đứa bé vang bên tai: “Mẹ ơi, xin hãy giữ con lại, được không mẹ? Âm thanh rất dịu dàng, dễ thương, nhưng tôi lại không muốn nghe, bất giác buột miệng trả lời: “Không được! Lỡ lại sinh con gái nữa thì sao? Lúc này bé lại tiếp tục cầu khẩn: Mẹ ơi, xin hãy giữ con lại, con sẽ ngoan. Con hứa sẽ rất ngoan! Tôi vẫn cương quyết đáp: Không được! Lỡ như sinh con gái thì sao? Tôi không nghe tiếng van cầu nữa và giật mình thức giấc.

    Khi đó tôi vẫn chưa có tín ngưỡng gì cả, cũng chẳng để ý đến điềm mộng, đó chẳng phải là mê tín hay sao? Hàng ngày, tôi cứ theo lệ thường buôn bán rồi dọn hàng.

    Nhưng kỳ quái là hễ tối đến, vừa nằm ngủ là tôi lại nằm mơ giống hệt đêm qua, có khác chăng là Bồ-tát Quán Thế Âm chẳng hiện ra nữa. Tôi vẫn nhìn thấy ánh hào quang tuyệt đẹp từ trên cao chiếu xuống, tiếp theo là tiếng nói: “Mẹ ơi, xin hãy giữ con lại, con hứa sẽ rất ngoan!”. Âm thanh dịu dàng tha thiết, hướng về tôi thành khẩn van xin, nhưng tôi vẫn cứng rắn “Không được, lỡ như sinh con gái thì chẳng biết làm sao?”.

    Cảnh mộng này liên tục xảy ra suốt một tuần, bé luôn cầu xin và không được đáp ứng. Tôi nằm mơ nghe rõ ràng tiếng hai bên trò chuyện, nhưng cảm giác giống như chính mình tự nói với mình vậy. Đêm thứ bảy, tôi nằm mơ, bé lại đến năn nỉ tôi hãy giữ bé lại. Nhưng tôi khăng khăng cự tuyệt. Lần này nó tiếp tục van xin, còn tôi thì cứ không ngừng từ chối. Cuối cùng nó nói: “Mẹ ơi, xin hãy giữ con lại. Con hứa sẽ ngoan, sẽ rất ngoan, con sẽ không giống như hai chị đâu”.

    Nói xong, không chờ tôi trả lời, cũng không thèm để ý đến phản ứng của tôi, bé biến mất. Tôi tỉnh dậy, đem câu chuyện này kể với mẹ chồng và thổ lộ rằng tôi đang rất băn khoăn, không biết nên lưu giữ hay phá bỏ cái thai.

    Mẹ chồng tôi nói: Tùy con thôi!

    Tôi nghĩ đến câu nói cuối cùng của đứa bé: “Con sẽ không giống như hai chị đâu”…Như thế chắc là con trai rồi nhỉ! Lòng tôi lại nhen nhóm hi vọng, và tôi quyết định giữ bào thai lại, nhưng cũng hơi nơm nớp lo âu, nhỡ sinh ra đứa con gái nữa thì sao.

    Gần nhà tôi có ngôi miếu, bên trong thờ Bồ-tát Quán Thế Âm. Tôi liền hướng Ngài cầu xin: “Nguyên cho con sinh nở dễ dàng, có được bé trai thông minh, ngoan tốt”….

    Suốt thời gian mang thai, tôi rất thích ăn chay, tính tình cũng thay đổi ôn nhu dịu dàng. Bây giờ nhớ lại, tôi thấy rất rõ lúc đó chẳng phải là “mẫu giáo thai”, mà là “thai giáo mẫu”.

    Cháu bé trong bụng tôi cử động mạnh mẽ, coi bộ rất khỏe nên tôi cứ đinh ninh bé sẽ là con trai.

    Thai nhi được 5 tháng thì tôi nôn nóng đi siêu âm. Khi nghe bác sĩ bảo là con gái, trên đường về tôi cứ thở dài, không biết phải làm sao. Trong mộng rõ ràng đứa bé từng nói: “Con sẽ không giống hai chị đâu!”. Vì vậy tôi mới nghĩ nó là con trai.

    Tới tháng thứ 7, tôi tìm bác sĩ quen siêu âm tiếp, hi vọng sẽ là bé trai. Nhưng ông bác sĩ dịu dàng bảo: – Đây là con gái!

    Về nhà tôi buồn vô kể, lệ rơi đầm đìa. Tôi hướng vào bào thai mà giận dỗi nói: “Mi muốn gạt mẹ ư? Tại sao lại nói là “không giống hai chị”…chứ hả?

    Khi đó mẹ chồng tôi về, thấy cảnh này liền an ủi tôi: Con à, gái hay trai gì cũng tốt mà, không sao đâu. Sinh xong đứa này thì thôi, không sinh nữa!

    Nghe mẹ chồng an ủi, lòng tôi dịu bớt. Nhưng lúc đó tôi nghĩ: “Sinh xong sẽ đem bé cho vợ chồng em gái tôi nuôi, vì tụi nó kết hôn đã lâu mà chưa có con”.

    Lúc thai nhi đủ tháng, tôi nhập viện chờ sinh. Bác sĩ khám, chích thuốc giục sinh xong, thông thường thì độ 3 tiếng là sinh thuận lợi, nhưng lần này không thấy phản ứng gì. Do vậy, bác sĩ liền chích thuốc giục lần hai. Bốn, năm tiếng trôi qua, vẫn chưa sinh được, tôi mệt lả.

    Đã nhìn thấy đầu tóc thai nhi hiện rõ, nhưng bé vẫn không ra. Bác sĩ nói tim thai nhi đập yếu lắm, nếu mà sinh không được thì bắt buộc phải mổ lấy thai ra. Nghe nói mổ tôi điếng hồn kinh hoảng. Trong lúc chờ sinh, tôi oán thầm đứa bé lừa dối mình, ngầm dự tính sinh xong đem chon gay. Rồi đột nhiên tôi nhớ lại lúc mang thai từng nằm mộng thấy Bồ-tát Quán Thế Âm, lòng tôi sực tỉnh và xúc động. Tôi vừa niệm danh hiệu Bồ-tát, vừa thệ hứa là: “Bất kể sinh ra là bé trai hay gái, tôi đều không đem cho, tự mình sẽ nuôi dưỡng. Đồng thời tôi cũng phát nguyện sẽ ăn chay trọn đời, cầu cho thai nhi sớm được sinh ra”.

    Tôi vừa hứa và phát nguyện xong, niệm Quán Thế âm Bồ-tát chưa được mấy câu thì sinh bé ra. Lúc này tôi rất mừng, bảo bác sĩ: Thật may quá!

    Đến giờ nhớ lại, tôi hiểu mọi chuyện xảy ra như ngầm chắc, đứa bé này tương lai sẽ độ tôi học Phật, không được đem cho nó!

    Sau này nhiều chuyện lạ lùng xảy ra, tôi cảm thấy đứa bé này cùng Phật, Bồ-tát rất có túc duyên. Xin lược kể như sau:

    Lúc bé 2 tuổi, khi đó gia đình tôi kinh tế suy, gặp nhiều phiền lo, tôi lâm vào cảnh bế tắc, lòng hết sức khó chịu, cảm thấy cuộc đời toàn là đau khổ, chỉ muốn quyên sinh. Mặt mày rầu rĩ, nước mắt đầm đìa. Bé nhìn thấy bèn nắm tay tôi như an ủi, còn tay kia đưa cho tôi bức hình Tây Phương Tam Thánh, tôi liền bảo nó:

    – Ổn rồi, mẹ sẽ dẫn con đi chùa!

    Đến Đông Phương tự, tôi vào chánh điện lễ Phật, tủi thân khóc kể lể đủ điều, lệ tuôn như mưa. Sư trụ trì nhìn thấy liền mời tôi dùng nước và giảng pháp an ủi tôi, còn tặng cho một mớ kinh sách, băng đĩa giảng.

    Về nhà, tôi lần lượt xem kinh sách, nghe bang, đĩa giảng, tâm tư chấn động. Không ngờ là trên đời lại có diệu pháp hay đến thế này! Tôi nghe tới nghe lui, không những tâm được mở sáng mà còn phát sinh niềm hoan hỷ không ngừng.

    Tôi đã có được tín tâm kiên định, thái độ tích cực, siêng năng nghiên cứu tìm hiểu Phật pháp và có chí hướng muốn vượt thoát sinh tử luân hồi, muốn thành Phật đạo vô thượng, nên phát tâm thệ nguyện đến với đạo pháp. Những câu chuyện này, nói đúng ra là phải cảm tạ con gái tôi.

    Khi bé sinh được hai tháng, do bận việc nên tôi nhờ bà nội nó chăm sóc. Mẹ chồng tôi cưng quý con bé vô cùng. Mãi đến khi tôi thu xếp xong việc nhà, mới đem cháu về lại chỗ mình. Sau đó bé thường qua lại hai nhà, rất được cưng yêu.

    Ngày 30 Tết năm 1991, thấy mẹ chồng tôi cùng các vị tộc trưởng lo giết gà vịt chuẩn bị đón năm mới, bé liền hỏi: – Bà ơi, bà làm gì vậy?

    Bà nội nó âu yếm bảo: – Bà giết gà, cúng xong rồi sẽ chọn con lớn nhất cho cháu ăn nhé!

    Không ngờ con bé nghe xong, liền nói: – Bà sát sinh, sau này gà sẽ tìm bà mà “tính sổ” đó!

    Từ đó trở đi, mẹ chồng tôi thường mách rằng con bé hay nói những lời lạ lùng tương tự thế này rất nhiều lần, tôi thật kinh ngạc. Bởi vì tuổi bé còn quá nhỏ, làm sao có thể hiểu rành nhân quả như vậy?

    Năm ngoái, cả nhà đang xem truyền hình chiếu cảnh bên Đại Lục, tới đoạn nói về ẩm thực Quảng Đông nổi tiếng chế biến các món thịt chó. Chồng tôi xem xong rất thèm, bởi ông vốn mê ăn thịt chó. Ông bèn phát biểu sẽ đưa chúng tôi qua Đại Lục chơi, sẵn đến Quảng Đông thưởng thức món ăn này luôn!

    Con gái tôi lúc đó ở cạnh bên, vừa nghe cha nói xong liền giẩy nẩy, mặt đỏ gay lớn tiếng phản kháng: – Ba mà ăn thịt chó, sau này chó sẽ ăn lại ba đó!

    Tôi nói: – Về điểm này thì con bé nói không sai!

    Chồng tôi rất cưng chìu con bé. Ông chẳng nói gì, nhưng thật không ngờ là kể từ đó ông bỏ hẳn, không bao giờ ăn thịt chó nữa.
    Bình thường khi được người lớn cho tiền, bé ưa cất để dành, nên tôi mua cho bé một con heo đất. Bé cất tiền tích lũy gần đầy con heo. Ngày 17/7/1993, ở Cao Hùng tổ chức pháp hội cúng dường Tam bảo, tôi nghĩ lần này có dịp gieo duyên tạo phúc, rủ bé tham gia cũng tốt, liền hỏi nó:

    – Muội Muội à – Muội Muội là tên con gái tôi – tiền trong bụng heo đất, con có thể biếu cho Sư phụ mua sách, mua y phục, giày dép hay thức ăn không?

    Nghe tôi hỏi, bé không chút do dự, đáp liền: – Dạ được, được mà, con sẽ moi bụng heo đất đưa mẹ cúng dường…

    Những chuyện tương tư thế này xảy ra rất nhiều, tôi chỉ kể sơ thôi. Là đệ tử Phật, tôi luôn nhìn bé bằng con mắt khách quan, nhưng phải nhìn nhận rằng con bé cùng Phật môn có duyên rất sâu. Thân là mẹ, tôi cũng muốn hoàn thành cho bé. Vì vậy tôi lập nguyện, đợi bé lớn lên sẽ cho xuất gia.

    Có lần tôi tắm cho bé (lúc đó chỉ 4 tuổi) đột nhiên nó nói:

    – Mẹ mà đi xuất gia, hãy cho con cùng xuất gia nhé. Con sẽ không giống hai chị đem gả cho người khác đâu!

    Thiên chức làm mẹ có bổn phận sinh con và nuôi dưỡng chúng theo tự nhiên. Đồng thời đối với công lao nuôi con gian khổ của những bà mẹ có trái tim yêu thương không cần đáp trả sẽ được đền bù xứng đáng, là có được đứa con trân quý, món quà thù thắng nhất thiên hạ.

    Con nhờ vào tình thương của cha mẹ mà lớn, đồng thời chính ái tâm này cũng giúp các bà mẹ trưởng thành, vĩ đại. Nếu như có thể mở rộng lòng yêu thương, ban phát vô tư bình đẳng đến mọi người thì đó chính là khai triển hạnh từ bi hỉ xả.

    Ngày xưa, do tôi ngu si thiếu hiểu biết, cứ chấp vào điều kiện sinh sống, vào kinh tế và ảnh hưởng của phong hóa, môi trường….mà mê lầm ra quyết định phá thai. Làm vậy không những tôi vô tình bóp chết mạng sống quý giá, đồng thời cũng chôn vùi cơ hội tuyệt tốt giúp mình trưởng thành. Thực sự, tôi đã quá phụ ân sự ưu đãi dành cho người mẹ.

    Vì vậy, trước khi gác bút, tôi muốn bày tỏ sự ăn năn sám hối sâu sắc của mình. Tôi khẩn thiết kêu gọi các bà mẹ trong thiên hạ, đặc biệt là các chị em đang ở lứa tuổi mang thai. Xin quý vị hãy tôn trọng, hãy yêu thương từng sinh mệnh quý giá đó. Đừng để cho các thai nhi lâm vào cảnh bất hạnh không có chỗ để cầu cứu, hãy hiểu là khi quý vị vừa khởi ý niệm muốn phá thai, bé luôn luôn muốn la to một cách bất lực rằng: “Mẹ ơi! Xin hãy giữ con lại!”.

    Xin cảm tạ ánh sáng chói lọi của Bồ-tát Quán Thế Âm đại từ đại bi, đã chiếu soi quét sạch mọi u tối trong lòng con. Cầu uy thần Bồ-tát luôn gia hộ, chở che cho mọi gia đình hằng an lạc và cầu cho các thai nhi luôn được cha mẹ thương yêu đón nhận, không còn ai có ý muốn phá bỏ chúng.

    Vào tháng 7 năm 1993, tôi nghe nói công ty “Nhất Tâm Viên” đã cho phát hành các băng đĩa giảng “Hoa khai kiến Phật” của Hòa thượng Giám Nhân, người mà tôi hết lòng ngưỡng mộ tôn kính. Và thật may mắn, cuối tháng 8, tôi hội đủ duyên được quy y với ngài.

    Khi Sư phụ nghe các Phật tử kể chuyện mộng giữa tôi và con gái. Ngài đã dạy tôi hãy viết chuyện này ra làm tư liệu. Tôi đã cung kính vâng lời, do vậy mà câu chuyện này đã được ghi lại chia sẻ cùng quý độc giả.

    Phật tử Lâm Mỹ Huệ kính ghi và chân thành đảnh lễ Tam bảo.
    (Trích từ Hiện tượng báo ứng Nhân Quả – Dịch giả: Hạnh Đoan)
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ bài viết đến mọi người