Ngày nay rất nhiều người đạo đức đã trở nên vô cùng bại hoại bởi sự phóng túng nhân tính và những thứ loạn bậy trong xã hội hiện đại. Đặc biệt là vấn đề tình yêu và sắc dục, nhiều người đã vì nó mà tự hủy hoại bản thân mình. Hãy cùng theo dõi một câu chuyện cổ của Đạo Phật để có thể nhìn rõ bản chất của “tình” và “sắc” này… Chuyện kể rằng vào thời Phật Thích Ca còn tại thế, có một vị tu hành trẻ tuổi. Trên đường đi hóa duyên trong thành Xá Vệ, anh bắt gặp một cô gái rất xinh đẹp. Không kìm nén được tâm yêu thương, anh tương tư thành bệnh, cả ngày không cơm nước gì, đau ốm trên giường. Các đồng môn đều tới thăm hỏi bệnh tình của anh, nhìn thấy bộ dạng anh hồn xiêu phách lạc nên vô cùng lo lắng. Người tu hành trẻ tuổi này đem tất cả khỗ não trong tâm ra thổ lộ. Các đồng môn dù đồng cảm với tương tư của anh, nhưng không biết giúp thế nào, chỉ có cách dùng lời nói an ủi anh. Tuy nhiên, người tu hành này nghe không vào những lời khuyên giải an ủi. Mọi người quyết định đem việc này bẩm báo lên Đức Thích Ca. Vậy là họ đưa bệnh nhân trẻ tuổi này đến nghe Đức Thích Ca giảng đạo lý. Sau khi hiểu nội tình, Đức Thích Ca bất ngờ nói với chàng thanh niên trẻ: “Con khỏi cần phải ưu sầu như vậy, ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi; ta nhất định sẽ giúp con, nguyện vọng của con sẽ được thực hiện!” Mọi người đều vô cùng kinh ngạc trước cách làm của Đức Thích Ca. Vị tu hành trẻ tuổi kia mở cờ trong bụng, theo Đức Thích Ca rời tinh xá Chi Viên, tiến về thành Xá Vệ. Thế là Đức Thích Ca dẫn đoàn đệ tử tới nhà vị thiếu nữ kia. Vừa đến cửa nhà thiếu nữ, mọi người đã nghe thấy từ trong nhà vang ra tiếng khóc tang thương, hỗn loạn không thôi. Vào hỏi thì mới được biết hóa ra thiếu nữ đã qua đời ba ngày trước rồi. Cha mẹ thương tiếc không nỡ mai táng, khiến thi thể phát ra mùi hôi thối, vô cùng thê thảm. Ảnh minh họa Đức Thích Ca quay lại nhìn vị tu hành trẻ, ân cần khuyên bảo anh rằng: “Con say đắm vị cô nương kia, mà hiện tại đã thành dạng như vậy đấy. Con nên biết rằng vạn vật vô thường, sinh diệt biến hóa, chỉ trong nháy mắt, không thể đợi được. Chỉ có kẻ ngu si mới nhìn xem vẻ bề ngoài thôi. Không cần biết đến chân thực, bởi vậy mới thống khổ bi thương. Nhìn thấy sắc đẹp, trong tâm mê hoặc, không giữ được tâm tính trước vô thường. Lấy dâm lạc mà hủy diệt bản thân, chẳng khác gì tự trói mình vậy. Kẻ trí có thể chớp thời cơ mà đoạn dứt, quyết tâm tiêu trừ hết thảy khổ não. Nếu như thỏa sức phóng túng, đam mê dâm lạc, chìm đắm tình ái, khác chi tự vào lao ngục. Chỉ có nội tâm giác ngộ, đoạn tuyệt dâm dục, mới có thể xung phá cạm bẫy của tà dục, triệt để đoạn tuyệt khổ nạn sinh tử”. Vị tu hành trẻ tận mắt thấy thi thể mục nát của thiếu nữ, lại nghe thuyết Pháp nghiêm chỉnh ân cần của Đức Thích Ca, mới giật mình tỉnh ngộ. Anh cúi đầu rạp xuống đất, lễ bái Đức Thích Ca, biểu thị tạ tội. Sau đó anh theo Đức Thích Ca trở về tinh xá, nỗ lực tu tập, cuối cùng thành chính quả. Cuối cùng xin kết thúc với một bài hát rất hay và xúc động nói về ý nghĩa chân thực của sự tồn tại của sinh mệnh con người. Đời người như một giấc mộng vậy, đừng để những thứ mộng ảo nơi xã hội làm biến chất đi bản tính nguyên sơ lương thiện và thuần tịnh của bạn. Tỉnh mộng Luân hồi chuyển thế mấy ngàn năm Đến đến đi đi tại cớ gì? Công danh lợi lộc nào giữ mãi Thế đạo hưng suy định bởi trời Sinh mệnh vốn là tiên thiên thượng Thành bại trong đời mây khói bay Thị phi vốn là ân oán trước Đắc Pháp tỉnh mộng về cố hương. Vườn hoa phật giáo