Trên đời này, cái quý giá nhất không phải là cái mất đi hay cái không đạt được mà chính là hạnh phúc

Thảo luận trong 'Tin phật giáo mỗi ngày'

Tags: Add Tags
  1. admin

    admin Administrator Staff Member

    Chuyện là trong một miếu quan âm nọ, quanh năm khói nhang nghi ngút, trên xà ngang trước miếu có một con nhện giăng tơ được cả ngàn năm rồi. Vì sống trong miếu, nghe kinh kệ nên Nhện đã dần có linh tính. Một hôm, Phật hiện lên bảo Nhện rằng:

    – Ta gặp ngươi cũng là có duyên, vậy ta hỏi người một câu để xem ngươi có tuệ căn không nhé.

    [​IMG]

    Nhện gặp Phật thì vui lắm, lập tức đồng ý.
    – Nhện à, theo ngươi trên thế gian cái gì là quý giá nhất?
    – Thế gian quý nhất là cái gì không đạt được và những gì đã mất đi.

    Nghe xong, Phật mỉm cười rồi biến mất. 1000 năm trôi qua, Phật lại hiện lên và hỏi:
    – Đã 1000 năm rồi, ngươi có nhớ câu hỏi 1000 năm trước ta hỏi ngươi không? Giờ ngươi đã hiểu rõ hơn chưa?

    Nhện suy nghĩ rồi đáp:
    – Thế gian này quý giá nhất vẫn là cái gì không đạt được và những gì đã mất đi.

    Phật lại mỉm cười và biến mất. Đông qua xuân tới lại 1000 năm trôi qua, lúc này một cơn gió thổi một giọt sương xinh đẹp vào trong lưới Nhện. Thấy giọt sương long lanh xinh đẹp Nhện thích lắm, suốt ngày quấn quýt không rời. Thế rồi, một ngày nọ, lại một cơn gió thổi qua mang giọt sương đi mất. Nhện đau khổ, nhớ nhung. Lúc này Phật lại hiện lên hỏi Nhện:

    – Lại 1000 năm trôi qua rồi, Nhện ngươi đã hiểu rõ hơn về câu hỏi của ta chưa?

    Nhện nhớ đến giọt sương và đáp:
    – Con vẫn cho rằng thế gian này quý giá nhất là những gì không đạt được và những gì đã mất đi.

    Phật bảo:
    – Nếu như ngươi đã khăng khăng điều này thì ta cho ngươi một cơ hội vào cõi người để nghiệm chứng.

    Thế là Nhện được đầu thai vào nhà một quan lại, làm tiểu thư thiên kim tên Châu Nhi. Châu Nhi xinh đẹp, đoan trang nên được rất nhiều người để ý, thế nhưng nàng không ưng ai cả. Một lần, nàng cùng Trường Phong công chúa tham gia yến tiệc trong hoàng cung và gặp trạng nguyên Cam Lộ. Vừa gặp, Châu Nhi đã biết Cam Lộ (giọt sương) chính là nhân duyên mà Phật tổ an bài cho nàng. Nàng vui lắm.

    Thế nhưng Cam Lộ dường như chẳng nhận ra Châu Nhi, thậm chí chẳng có tình cảm gì với Châu Nhi khiến nàng rất buồn. Và rồi chiếu chỉ vua ban cho Cam Lộ kết hôn cùng công chúa Trường Phong, còn Châu Nhi thì kết hôn với thái tử Chi Thụ.

    Châu Nhi bàng hoàng đau đớn, cảm thấy Phật tổ đối xử với nàng thật nhẫn tâm. Nàng héo hon, gầy mòn, chết dần chết mòn trong tuyệt vọng. Đến khi nàng thoi thóp chỉ còn một hơi tàn thì thái tử Chi Thụ nghe tin, chạy ngay đến bên cạnh Châu Nhi nức nở: “Châu Nhi nàng hỡi, từ khi gặp nàng trong buổi yến tiệc ta đã đem lòng yêu nàng. Ta đã cầu xin phụ vương ban hôn cho ta và nàng. Giờ nàng sắp chết thì ta còn sống làm gì nữa”. Nói đoạn thái tử đưa gươm định tự tử.

    Lúc này Phật tổ mới hiện lên bảo với Nhện:
    – Nhện này, ngươi có biết ai đem giọt sương đến cho ngươi không? Gió (Trường Phong) đã mang giọt sương (Cam Lộ) đến cho ngươi thì gió lại mang giọt sương đi. Cam Lộ là thuộc về công chúa Trường Phong. Cam Lộ chỉ là một khúc nhạc đệm trong sinh mạng của ngươi mà thôi. Còn Chi Thụ (cây nhỏ) chính là cái cây nhỏ ở trước miếu quan âm. Chi Thụ đã nhìn ngươi 3.000 năm, yêu thương ngươi 3.000 năm, nhưng ngươi không hề đoái hoài đến chàng. Giờ thì ngươi đã hiểu chưa.

    Nghe đầu đuôi mọi chuyện, Châu Nhi chợt tỉnh ngộ.
    – Bây giờ ngươi đã hiểu cái quý giá nhất trên thế gian là gì chưa?
    – Cái quý giá nhất trên thế gian không phải là cái không có được, hay cái đã mất đi mà chính là hạnh phúc đang nắm giữ.
    Châu Nhi tỉnh dậy và thấy thái tử Chi Thụ đang định tự sát, nàng vội vàng đỡ lấy thanh kiếm.

    Đây là một câu chuyện Phật pháp rất hay và rất đáng để suy ngẫm. Con người sống trên đời thường tiếc nuối những cái gì đã mất đi và khao khát những cái gì không đạt được mà không biết rằng, cái đáng trân trọng nhất chính là người ngay bên cạnh ta, là hạnh phúc mà ta đang nắm giữ.

    Thế nhưng có mấy ai hiểu được điều này, đa số họ sẽ như nàng Châu Nhi trong chuyện cứ chăm chăm nhìn vào những cái mình không có được, mà không hề để ý đến người yêu thương mình ngay bên cạnh mình bao năm qua. Và nếu không ai chỉ cho họ thấy được thì đến một lúc nào đó họ sẽ mất đi cả những hạnh phúc mà đáng lý họ xứng đáng để nhận lấy. Thế thì thật là đau xót. Vì vậy, mong rằng mọi người hãy trân trọng những người luôn yêu thương, bên cạnh ta lúc ốm đau bệnh tật, luôn đồng cam cộng khổ bên ta mỗi ngày.

    Suy cho cùng, kiếp này gặp nhau, hết thảy đều là duyên phận!

    Duyên khởi, duyên diệt, duyên tụ, duyên tán, hết thảy đều là thiên ý, chúng ta nên quý trọng!

    Trong suốt đời ta, ta sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.

    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu dây kia hãy suy nghĩ kỹ. Hoặc bạn sẽ có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn sẽ liên tục thay người ở đầu dây kia. Hoặc khi sợi dây đứt, bạn lại quá sợ hãi để tiếp tục yêu một người nào đó.

    Bất kể như thế nào, khi sợi dây đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, còn người ta thì đã mất đi một người yêu họ. Vì vậy, đừng quá đau buồn, đừng quá bi quan, hãy biết rằng, ai cũng luôn sẽ có một người yêu thương bạn thật lòng. Vì vậy, hãy luôn trân trọng người yêu thương mình nhưng cũng đừng bi lụy khi tình yêu đã mất. Tất cả hãy để tùy duyên, như vậy bạn sẽ luôn yên vui.
    Sưu tầm​
     

    Bình Luận Bằng Facebook

Chia sẻ bài viết đến mọi người